SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Chuyện của Khổng Thanh, Diệp Khiêm tự nhiên không cần phải quan tâm nữa rồi, ba cuộc điện thoại vừa rồi, đã đủ để cho Khổng Thanh biết thế nào là chọc vào ổ kiến lửa. Cho dù không ngồi tù, đoán chừng cũng bị cưỡng chế về hưu sớm. Đối với loại người này, Diệp Khiêm cũng không có bất kỳ ý nghĩ đồng tình nào.

Ngồi ở chỗ này một lúc, Diệp Khiêm mới đứng dậy rời đi.

Vừa mới ngồi trên xe taxi chuẩn bị hướng khách sạn đi tới, điện thoại di động của hắn liền vang lên, cầm lên xem xét, là Phong Lam gọi tới, không khỏi có chút sửng sốt một chút, cuống quít bắt máy."Có chuyện gì?" Diệp Khiêm hỏi.

"Lão đại, bên này phát sinh bạo động rồi, những người trong nước Myanmar đang xua đuổi người Hoa, đến công ty người Hoa nháo sự. Trang viên của chúng ta cũng bị vây quanh, đã gọi điện thoại cho chính phủ Myanmar rồi, thế nhưng mà bọn hắn đối với chuyện này không có ý định muốn nhúng tay vào." Phong Lam nói.

Diệp Khiêm khẽ chau mày, trước kia nước Yamen cũng xuất hiện chuyện này, không nghĩ tới Myanmar mà cũng phát sinh chuyện như vậy. Không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Nếu chính phủ đã mặc kệ, thì tự chúng ta xử lý, đem tất cả huynh đệ ở xung quanh toàn bộ kêu về phòng thủ, nếu ai dám nháo sự, trực tiếp bắn chết hắn. Lão tử không tin, bọn hắn còn có thể làm nên sóng giá gì. Ta sẽ đi mua vé máy bay đi qua đó."

"Vâng, lão đại!" Phong Lam lên tiếng, cúp điện thoại.

Lái xe nghe được lời Diệp Khiêm nói, toàn thân không khỏi bị hù run rẩy, mới vừa rồi còn không có cảm thấy Diệp Khiêm khủng bố, hiện tại nhìn Diệp Khiêm giống như là ác ma giết người không chớp mắt.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn lái xe, phát hiện đôi tay hắn đang run rẩy, kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm gì thế? Lo lái xe đi, tay run như vậy làm sao lái xe."

"Ách, ách, tốt, tốt!" Lái xe sững sờ đáp.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đưa ta đến sân bay!" Nói xong, không có để ý tới lái xe, gọi điện thoại cho Hồ Hội, Lương Yến, Trần Mặc, Thanh Phong nói là hắn phải đi Myanmar một thời gian ngắn, chuyện nơi đây do bọn ho tạm thời trông coi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn.

Đến sân bay, Diệp Khiêm hỏi nhân viên phi trường còn vé đi Myanmar hay không, vừa vặn buổi tối còn có một chuyến máy bay bay tới thủ đô Myanmar. Lúc xuống xe, Diệp Khiêm đưa tiền cho lái xe, lái xe sửng sốt bị hù không dám thu, cuối cùng rơi vào đường cùng, Diệp Khiêm trực tiếp ném tiền để trên ghế xe, làm cho người tài xế kia ngẩn người thật lâu.

Diệp Khiêm lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, thì thào tự nói: Cho dù là người xấu, cũng chỉ hung ác đối với kẻ xấu mà thôi, làm sao có thể đi lừa người dân lao động số tiền mà họ vất vả kiếm được.

Bạo động ớ Myanmar, đoán chừng cũng không lớn, bằng không mà nói tất cả chuyến bay đều bị đình chỉ rồi. Cho nên Diệp Khiêm ngược lại cũng không có lo lắng, Phong Lam ở bên kia đủ để ứng phó rồi. Diệp Khiêm chỉ ngạc nhiên chính là, vì cái gì bên kia bỗng nhiên phát sinh chuyện nghiêm trọng như vậy, mà chính phủ lại không quan tâm, trước kia không phải như vậy nha.

Diệp Khiêm nhàm chán ngồi ở đại sảnh phi trường chờ đợi, vừa vặn trong TV đang phát tin tức nước Myanmar, bên trong đang phát hội nghị tuyển cử nước Myanmar, một người tham gia ứng cử đang ngẩng cao đầu phát biểu, muốn khu trục người Hoa ra khỏi Myanmar, được rất nhiều người dân hưởng ứng ủng hộ.

Lông mày Diệp Khiêm có chút nhíu lại, người Hoa ở Myanmar đa số đều là người giàu có, cho nên lúc này mới làm cho cư dân bản địa bất mãn. Trước kia nước Yemen từng phát sinh bạo động giống như vậy, hôm nay Myanmar vậy mà cũng xuất hiện một người ứng cử có thái độ cường ngạnh như vậy. Diệp Khiêm không khỏi xem thường nở nụ cười, cũng không biết hắn có nghĩ tới không có, nếu như đem tất cả người Hoa đuổi ra khỏi Myanmar, sẽ đối với nền kinh tế của Myanmar sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, tối thiểu, thì nền kinh tế cũng thụt lùi năm năm.

Cái gọi là tranh cử, là một người sẽ đưa ra quan điểm của mình, một người khác sẽ phản đối quan điểm đó. Diệp Khiêm khóe miệng có chút hiện lên bộ dáng tươi cười, xem ra cơ hội của hắn đã đến, đợi lâu như vậy, cũng cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người. Ở trong khốn cảnh nắm lấy cơ hội, đó mới là sở trường của Diệp Khiêm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Khiêm đã đáp xuống sân bay thủ đô Myanmar. Ra khỏi sân bay, Diệp Khiêm gọi một chiếc taxi, hướng trang viên đi tới. Ven đường, vẫn có thể nhìn thấy dân chúng bạo động, nguyên một đám giơ băng rôn đứng đó kêu gào lấy.

"Tiên sinh là người Hoa Hạ? Lúc này ngươi không nên tới Myanmar, hiện tại ở trong nước có rất nhiều dân chúng đều hưởng ứng Đảng Cộng Hòa, người ứng cử là Nạp Cát, hắn muốn đem tất cả người Hoa đuổi ra khỏi Myanmar." Lái xe vừa lái xe, vừa nói.

"Vậy còn ngươi?" Diệp Khiêm hỏi.

"Ăn thua gì đến ta, ai có thể lên làm tổng thống, với ta mà nói đều là giống nhau. Những người bạo động kia, hơn phân nửa là người đảng phái của hắn đi ra sách động dân chúng mà thôi, không thể nghi ngờ chính là vì gia tăng phiếu bầu của hắn." Lái xe nói.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, cảm thấy lái xe này là một người rất hiểu chuyện, ai làm tổng thống đối với bọn họ mà nói cũng không có gì khác, nên không cần trộn lẫn vào làm gì.

"Hắn không làm tổng thống được." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Làm sao ngươi biết? Nhân khí của hắn hiện tại rất cao a, đại đa số dân chúng đều ủng hộ hắn." Lái xe kinh ngạc nói.

Diệp Khiêm chỉ là nở nụ cười thần bí, không nói gì nữa.

Không bao lâu, xe liền đã đến phụ cận trang viên, từ rất xa đã nhìn thấy trang viên bị một đám dân chúng vây quanh, bất quá bọn họ chỉ không ngừng kêu la, cũng không có hành động gì quá khích. Mỗi cửa ra vào của trang viên, đều có thành viên Nanh Sói mang súng vác vai, đạn lên nòng cảnh vệ, có lẽ là nguyên nhân này, nên những người kia không dám xằng bậy.

Thanh toán tiền xe, Diệp Khiêm đi xuống xe, nhìn lái xe nở nụ cười, nói: "Ngươi hãy chờ xem tin tức, ta cam đoan Nạp Cát không làm tổng thống được."

Lái xe sửng sốt một chút, cũng không rõ ràng Diệp Khiêm vì cái gì lại tự tin nói như vậy, bất quá ngẫm lại dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, liền lái xe đi.

Diệp Khiêm từ trong lòng ngực láy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng nhóm lửa, hít một hơi, rồi mới chậm rãi hướng trang viên đi tới. Thế nhưng mà đám người vây quanh trang viên trông thấy Diệp Khiêm hướng bên này đi tới, lập tức đem Diệp Khiêm vây lại, mắng,chửi không ngừng.

Khóe miệng hiện ra nụ cười tà, Diệp Khiêm phảng phất giống như cái gì cũng không có nghe thấy, đứng ở nơi đó chậm rãi rút hít một hơi thuốc lá, ném tàn thuốc xuống dưới chân giẫm tắt. Diệp Khiêm duỗi ra ngón cái nhẹ nhàng quệt môi dưới một cái, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, một quyền hướng người bên cạnh dánh tới. Diệp Khiêm không có nương tay, nên lập tức đánh cho người kia hôn mê bất tỉnh.

Những người khác thấy vậy, đều nhao nhao xông tới, vung nắm đấm hướng Diệp Khiêm đánh tới. Diệp Khiêm ra tay không chút lưu tình, đối phó những người này không thể giảng đạo lý, chỉ có thể dựa vào vũ lực chinh phục bọn họ mới được, bằng không mà nói, bọn họ sẽ leo lên đầu của ngươi đi ị đi đái.

Chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, người lần lượt ngã xuống. Lúc này, Phong Lam, Thiên Trần, James cùng William cũng nghe thấy am thanh bên ngoài, liền từ trong trang viên đi ra, trông thấy Diệp Khiêm bị vây ở giữa, không khỏi hoảng sợ. Phong Lam cuống quít kêu lên: "Còn không mau đi hỗ trợ!" Đang khi nói chuyện, không chút do dự rút súng hướng đám người bắn một phát.

Lập tức, tất cả mọi người ngừng lại. Thiên Trần, James cùng William đi vào che chở Diệp Khiêm đi tới trước cửa trang viên. Diệp Khiêm vỗ vỗ y phục trên người, ánh mắt hướng đám người xung quanh đảo qua.

"Móa, hắn dám nổ súng, chúng ta cùng bọn họ liều mạng, giết sạch bọn hắn những con heo Hoa Hạ này." Một người ở trong đám người kêu la nói. Lập tức, đám cảm xúc của đám người kia lại bắt đầu nóng lên, bắt đầu hướng trang viên đi tới. Người nọ rõ ràng là người cầm đầu, là người sách động đám quần chúng này. Diệp Khiêm từ một thành viên Nanh Sói bên cạnh lấy một khẩu súng, nhắm ngay người nọ bắn một phát.

"Giết cho lão tử, bọn hắn dám đi vào, thì giết toàn bộ cho lão tử." Diệp Khiêm nghiêm nghị quát.

Đã có mệnh lệnh của Diệp Khiêm, thành viên Nanh Sói không có chút nào cố kỵ, nhao nhao giơ súng lên, hướng đám người quét tới. Đúng lúc này, bỗng nhiên mấy chiếc xe tải cùng xe tăng chạy nhanh tới. Từ rất xa đã nghe thấy âm thanh ra lệnh tất cả đứng im, Diệp Khiêm phất phất tay, thành viên Nanh Sói ngừng lại, đám dân chúng kia cũng nhao nhao dừng lại.

Rất rõ ràng là quân đội đã đến, Diệp Khiêm cũng không thể không dừng lại, dù sao còn không biết đối phương rốt cuộc là thuộc đảng phái nào, bên hắn chỉ có 20 người, cùng quân đội cứng rắn, đây không phải là muốn chết sao. Nếu như là kế hoạch "Chém đầu", Diệp Khiêm ngược lại có nắm chắc lợi dụng 20 người tiêu diệt sạch đối phương, thế nhưng mà loại tình huống này hiển nhiên là không thể nào.

Rất nhanh, từ trong xe tải nhảy ra khoảng chừng một binh đoàn, nhanh chóng đem nơi đây bao vây lại. Từ trên xe việt dã đi ra hai lão giả, ước chừng 50 tuổi. Người thứ nhất một mặc một thân âu phục, người còn lại thì một thân quân trang. "Những người này toàn bộ bắt lại cho ta!" Lão giả mặc quân trang nghiêm nghị quát, lập tức có binh sĩ đi lên đem những dân chúng nháo sự áp lên xe.

Diệp Khiêm cũng không khỏi sửng sốt, nhìn quân hàm lão giả kia, đây chính là cấp bậc tư lệnh nha, quả nhiên ra tay bất phàm, là một nhân vật cường ngạnh ah. Nhìn thái độ của lão giả mặc âu phục đang cùng lão giả mặc quân phục nói chuyện, chỉ sợ bọn họ cấp bậc cũng không sai biệt lắm, điều này làm cho Diệp Khiêm có chút đoán không ra thân phận của lão giả mặc âu phục.

Sau đó, từ trong xe lại đi ra một người trẻ tuổi, tất cung tất kính đi theo sau lưng hai vị lão giá hướng Diệp Khiêm đi tới. Diệp Khiêm cầm súng đưa cho một thành viên Nanh Sói bên cạnh, phất phất tay, ý bảo bọn họ đem súng hạ xuống.

Hai vị lão giả đi đến trước mặt Diệp Khiêm ngừng lại, cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, lão giả mặc âu phục cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là người quản lý nơi đây? Ngươi có biết hành vi của ngươi vừa rồi đã xúc phạm pháp luật quốc gia hay không?"

"Ta chỉ biết vừa rồi ta chỉ tự vệ mà thôi, nếu như ta không phản kháng, người chết sẽ là ta. Nếu như pháp luật của quốc gia các ngươi, để người bị uy hiếp không được phép phản kháng, thì lúc đầu ta có lẽ không nên ở nơi này đầu tư." Diệp Khiêm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi