SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

"Lớn mật!" Lão giả mặc quân trang lớn tiếng quát mắng, lập tức một đám quân lính xông tới, nhanh chóng cầm súng nhắm ngay Diệp Khiêm. Thành viên Nanh Sói tự nhiên cũng yếu thế, cầm súng nhắm ngay hai vị lão giả.

"Như thế nào? Đừng làm ta sợ chứ? Hiện tại là thời đại tự do ngôn luận, ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi có thể cấm ta nói chuyện sao?" Diệp Khiêm nói, "Ta nói cho các ngươi biết, chuyện hôm nay nếu như không cho ta một câu trả lời hoàn mỹ, ta sẽ để cho kinh tế nước Myanmar các ngươi thụt lùi vài thập niên, ngươi có tin không?"

Lúc trước toàn bộ Nam Mĩ còn có thể thu thập, thì một nước như Myanmar chỉ là chuyện nhỏ. Diệp Khiêm chẳng những có thể dùng kinh tế chèn ép bọn họ, thậm chí có thể lợi dụng lực lượng đội du kích phát động chiến tranh, không chừng còn có thể thay đổi triều đại.

Lão giả mặc âu phục phất phất tay, những binh sĩ này liền lui xuống, sau đó cẩn thận nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão phu tên Vô Tửu là chủ tịch Đảng Liên minh Quốc gia vì Dân chủ, xin hỏi đại danh của tiên sinh là gì?"

"Ân nhân, là ngươi sao? Ân nhân, không nghĩ tới chúng ta ở chỗ này lại gặp mặt." Người trẻ tuổi sau lưng hai vị lão giả đi đến trước mặt DIệp Khiêm, kích động nắm lấy tay hắn, nói.

Diệp Khiêm cũng bị hắn làm cho sửng sốt một chút, nghĩ một lát, mới nhớ ra người trẻ tuổi này chính người mà lúc thành phố Hàng Châu vô tình cứu được, hắn tên là Thái Hòa. "Ngươi về nước khi nào?" Diệp Khiêm nói.

"Ừ, ta về hồi năm trước. Ân nhân, ngươi tới Myanmar như thế nào lại không gọi điện thoại cho ta, để cho ta có thể tận tình địa chủ chiêu đãi ngươi!" Thái Hòa kích động nói.

Diệp Khiêm bị sự nhiệt tình của hắn làm cho có chút chịu không nổi, lúc trước Diệp Khiêm cứu hắn bất quá chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, cũng không có nghĩ sẽ được báo đáp. "Ngươi hãy gọi ta là Diệp Khiêm, nếu không thì gọi ta là Diệp tiên sinh cũng có được, chứ đừng có kêu ân nhân, nghe không được tự nhiên." Diệp Khiêm cười cười, nói.

"Thái Hòa, các ngươi nhận biết nhau?" Hai vị lão giả không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ Thái Hòa vậy mà cùng Diệp Khiêm nhận biết lẫn nhau, hơn nữa từ trong lời nói của hắn, giống như Diệp Khiêm đã cứu hắn, lão giả mặc âu phục không khỏi kinh ngạc hỏi.

"Phụ thân, vị này chính là người mà con thường xuyên nói với phụ thân, lúc ở Hoa Hạ, Diệp tiên sinh đã từng cứu con một mạng." Thái Hòa cuống quít nói.

Lão giả mặc âu phục sửng sốt, cuống quít nói: "Nguyên lai Diệp tiên sinh là ân nhân của con tôi, vừa rồi có chút đắc tội, hi vọng Diệp tiên sinh không trách cứ."

Đường đường là chủ tịch Đảng Liên minh Quốc gia vì Dân chủ, hôm nay lại khiêm tốn như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không nên làm quá, có chút cười cười, nói: "Vô Tửu tiên sinh nói quá lời, tại hạ vừa rồi có chút mạo phạm, còn hi vọng Vô Tửu tiên sinh tha thứ ah."

"Ai? Diệp tiên sinh đã là ân nhân cứu mạng của con tôi, vậy thì là người một nhà ah." Vô Tửu nói, "Kỳ thật chuyện này đều là do Nạp Cát gây ra, Diệp tiên sinh đến Myanmar đầu tư lại phát sinh chuyện như vậy, lão phu không thể trốn tránh trách nhiệm ah. Ta giới thiệu cho ngươi, vị này là Tổng tư lệnh lục quân của chúng ta, Tướng quân Đoán."

"Vừa rồi ngôn ngữ mạo phạm, Diệp tiên sinh đừng nên trách!" Lão giả mặc quân trang nói.

"Đoán Tướng quân nói quá lời, là tại hạ mạo phạm mới đúng." Diệp Khiêm nói, "Gặp lại không bằng vô tình gặp được, xin mời hai vị vào trong trang viên ngồi một chút?"

Sau khi hàn huyên một lúc, ba người sóng vai nhau đi vào trong trang viên, Đoán tướng quân để lại một phần quân lính bảo vệ, số còn lại thì để cho bọn họ ly khai, tiếp tục đi những địa phương khác ngăn cản bạo động.

Đến trong trang viên ngồi xuống, Phong Lam tự mình đi rót vài chén trà bưng lên. Bởi vì mấy ngày nay bạo động, công nhân trong trang viên cũng đều bị sa thải rồi, nếu không làm như vậy thì thật sự có chút không yên lòng, sợ những người này lại đột nhiên làm ra chuyện gì thì khỗ, nếu bên trong trang viên có gian tế thì đây chính là chuyện rất nghiêm trọng.

"Mời!" Diệp Khiêm rất khách khí nói.

Vô Tửu nhẹ gật đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Diệp tiên sinh tại Hoa Hạ làm cái gì?"

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, đây là tới tìm hiểu lai lịch của hắn nha."Tập đoàn Hạo Thiên của chúng ta phát triển rất nhiều phương diện, thứ nhất là vì lợi ích, thứ hai cũng là vì cống hiến cho địa phương, giúp cho kinh tế địa phương phát triển!" Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh nguyên lai là người của tập đoàn Hạo Thiên? Thất kính thất kính ah!" Vô Tửu sửng sốt một chút, cuống quít nói.

"Vô Tửu tiên sinh cũng biết tập đoàn Hạo Thiên?" Diệp Khiêm hỏi.

"Đương nhiên, đương nhiên, tập đoàn Hạo Thiên là tập đoàn nổi tiếng quốc tế, nằm trong top 20 thế giới, lão phu đượng nhiên cũng nghe qua." Vô Tửu nói, "Không thể tưởng được Diệp tiên sinh dĩ nhiên lại là người của tập đoàn Hạo Thiên, tập đoàn Hạo Thiên có thể đến Myanmar đầu tư thật sự là vinh hạnh của quốc gia chúng ta ah. Cũng xin Diệp tiên sinh đối với những chuyện đã xảy ra gần đây không nên phiền lòng, chỉ là có số ít người vì muốn lên chức mà không từ thủ đoạn nào, tin tưởng rất nhanh có thể xử lý tốt, đến lúc đó còn hi vọng Diệp tiên sinh có thể đầu tư lâu dài ở Myanmar."

"Ta muốn biết Vô Tửu tiên sinh đối với lần tuyển cử này có mấy thành nắm chắc thắng được? Nếu như Nạp Cát thắng cũng có ý nghĩa những người Hoa chúng ta chỉ sợ không cách nào ở lại Myanmar lập nghiệp." Diệp Khiêm rất hứng thú hỏi, kỳ thật đơn giản chỉ là muốn cùng Vô Tửu kéo lên một chút quan hệ, thậm chí là giúp hắn thắng lần tuyển cử này cũng không là vấn đề gì. Bởi vì, dù sao Vô Tửu chiến thắng so với Nạp Cát chiến thắng thì đối với ích lợi của hắn càng lớn.

Vô Tửu ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Nói thật, hiện tại danh tiếng của Nạp Cát đang rất cao, hắn thành công kích động cùng lợi dụng ý thức bảo hộ dân tộc của nhân dân trong nước, nếu như tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, chỉ sợ hắn sẽ có tám thành cơ hội trúng tuyển."

"Bên phía quân đội thì sao? Quân đội ủng hộ bên nào?" Ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn về phía Đoán tướng quân, hỏi tiếp.

"Quân đội không được tham gia vào chính sự, chỉ là hàng năm được phép đề cử ba thành nghị viên trực tiếp tiến vào chiếm giữ hội nghị mà thôi. Đối với loại tình huống này, chúng ta cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi, nếu không sẽ dẫn phát nội chiến." Đoán tướng quân hồi đáp.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Thực không dám giấu giếm, tập đoàn Hạo Thiên của chúng ta ở nước ngoài vẫn có thế lực rất lớn, ví dụ như ở Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Á, Châu Phi....., ta tin tưởng chỉ cần tập đoàn Hạo Thiên nói mấy câu, vẫn sẽ có rất nhiều quốc gia ủng hộ Vô Tửu tiên sinh. Đương nhiên, là một người thương nhân, ta muốn biết nếu như ta làm như vậy, sẽ đạt được bao nhiêu lợi ích. Kỳ thật, coi như Nạp Cát trúng tuyển, tập đoàn Hạo Thiên của chúng ta tối đa bất quá là buông tha thị trường Myanmar mà thôi, kỳ thật đối với tập đoàn Hạo Thiên chúng ta căn bản không có bất luận ảnh hưởng gì, thế nhưng mà đối với Myanmar có thể lại không giống."

"Diệp tiên sinh thật có thể làm được như thế?" Vô Tửu hiển nhiên là hưng phấn, mặc dù nói đây là tuyển cử trong nước, nhưng là dùng vị thế của Myanmar tại quốc tế mà nói, nếu như áp lực nước ngoài quá lớn sẽ đối với tuyển cử có tác dụng khống chế rất lớn."Nếu quả thật là như thế, ta có thể cam đoan, chỉ cần ta trúng tuyển, về sau tập đoàn Hạo Thiên đầu tư tại Myanmar sẽ không bị trở ngại. Thậm chí, cho Diệp tiên sinh ở bên trong hội nghị một vị trí cũng không có vấn đề gì." Vô Tửu nói.

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Thế nhưng ta làm sao có thể tin tưởng, Vô Tửu tiên sinh nếu như trúng tuyển, có khi nào lại giống như Nạp Cát? Đến lúc đó ta chẳng phải là lấy đá đập vào chân của mình sao?"

"Diệp tiên sinh hãy yên tâm, ta có thể cam đoan, cha của ta từ trước đến nay chủ trương là dân tộc đại dung hợp, muốn hấp dẫn nhiều thương nhân đến Myanmar đầu tư, như vậy mớ là cách phát triển Myanmar tốt nhất." Thái Hòa nhịn không được nói, "Nếu như cha ta trúng tuyển, đối với Diệp tiên sinh sẽ chỉ có lợi ích rất lớn, mà không có bất kì tệ hại gì."

"Đúng vậy a, Diệp tiên sinh nên biết, nếu như Nạp Cát trúng tuyển, cũng có ý nghĩa là người Hoa sẽ bị trục xuất khỏi Myanmar. Mặc dù nói thị trường Myanmar không nhất định rất lớn, tuy không thể mang đến nhiều lợi ích cho tập đoàn Hạo Thiên, nhưng ta tin tưởng đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Diệp tiên sinh là một thương nhân, tin tưởng cũng có thể hiểu phong hiểm càng cao càng ẩn tàng lợi nhuận càng lớn, không phải sao? Diệp tiên sinh vì cái gì không chịu đánh bạc một chút?" Vô Tửu nói.

Nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một miếng, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Đáng tiếc ta là người không thích đánh bạc, ta cho dù đánh bạc vậy nhất định cần phải nắm chắc chiến thắng. Vô Tửu tiên sinh có lẽ rõ ràng, số lượng người Hoa tại Myanmar cũng không ít, Nạp Cát muốn đuổi người Hoa ra khỏi Myanmar đã kích phát mâu thuẫn dân tộc, vì cái gì Vô Tửu tiên sinh không lợi dụng cơ hội này để bảo hộ người Hoa nhằm thu hoạch được nhân sĩ xã hội thượng lưu ủng hộ? Ta nghĩ, chuyện này có tác dụng không nhỏ?"

Toàn thân Vô Tửu không khỏi chấn động, trong nội tâm âm thầm nghĩ, đúng vậy a, tại sao mình không làm như vậy? Tại Myanmar, trên cơ bản người giàu có đều là người Hoa, 80% nhân sĩ xã hội thượng lưu đều là người Hoa, có thể đạt được sự ủng hộ của người Hoa, chuyện này khẳng định đối với việc tuyển cử của hắn sẽ có tác dụng rất lớn. Muốn tiền có tiền, muốn người cũng có người ah.

"Không thể không nói, ý kiến của Diệp tiên sinh rất hay. Phương pháp này ta sẽ cẩn thận cân nhắc sau đó sẽ áp dụng, đây có thể xem là phương pháp hay để cạnh tranh với Nạp Cát." Vô Tửu gật gật đầu, nói.

"Vô Tưu tiên sinh, ta muốn ngươi phải hiểu được, chuyện này cũng không phải là thủ đoạn để ngươi cạnh tranh với Nap Cát, mà là ngươi thật tâm thật ý ủng hộ người Hoa, là vì lợi ích của bọn họ mà cân nhắc. Dù sao, người Hoa cũng đang ở đất khách quê người, cuộc sống cũng không dễ dàng. Đương nhiên, trọng yếu hơn vẫn là làm thế nào để người Hoa cùng người địa phương có quan hệ gắn bó với nhau, như vậy mới có thể càng hữu hiệu." Diệp Khiêm nói.

"Đó là điều tự nhiên, ta sẽ làm như vậy." Vô Tửu nói, "Ta cảm thấy Diệp tiên sinh nếu như đi tham chính sẽ là một ngôi sao sáng chói trong chính đàn."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Cám ơn lời khích lệ của Vô Tửu tiên sinh. Ha ha, kỳ thật ta đối với chính trị không có hứng thú, quá phiền lòng, ta thích cuộc sống tự do tự tại. Như hiện tại cũng rất tốt rồi."

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Kỳ thật ta còn có một phương pháp xử lý tốt hơn, trợ giúp Vô Tửu tiên sinh đề cao sức cạnh tranh. Không biết Vô Tửu tiên sinh có hứng thú nghe hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi