SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Có đôi khi, yên lặng quá lâu, người khác cũng không còn nhớ rõ mình nữa rồi, cũng quên đi những chuyện oanh oanh liệt liệt mà mình đã trải qua, có cảm giác giống như mình đã già rồi, dễ bị khi dễ. Cho nên, Diệp Khiêm quyết định lần này nhất định phải náo thật lớn, hành động tiêu diệt Cáo Bắc Cực lần này nhất định sẽ mang tới rung động thât lớn. Như vậy, có thể đem những tiểu miêu tiểu cẩu này chấn nhiếp, miễn cho bọn họ không biết trời cao đất dày là gì, cho rằng Nanh Sói là ai cũng có thể khi dễ.

Danh tiếng của Cáo Bắc Cực ở trong giới lính đánh thuê thế giới, cũng có thể xem là nhất lưu rồi, bọn họ đã từng tham gia rất nhiều chiến dịch cỡ lớn, thành viên Cáo Bắc Cực có rất nhiều người là sĩ quan bộ đội đặc chủng xuất ngũ, vô luận là năng lực tác chiến của từng người hay là phối hợp đoàn đội, cùng với chiến lược chiến thuật phối hợp đều là nhất lưu.

Căn cứ tư liệu điều tra được, thì thành viên Cáo Bắc Cực khoảng chừng 200 người, số tuổi bình quân là 30 tuổi. Từ trước đến nay Cáo Bắc Cực chưa từng thất bại nhiệm vụ nào, ngoại trừ chuyện lần trước ở Đông Bắc. Trong giới lính đánh thuê thế giới, thì danh dự của Cáo Bắc Cực tương đương tốt, hơn nữa bọn họ đã nhiều lần hợp tác với chính phủ nước Nga.

Bất quá, mặc dù nói chính phủ nước Nga cùng Cáo Bắc Cực đã từng hợp tác với nhau, nhưng cũng không có chuyện chính phủ nước Nga sẽ chiếu cố bọn họ. Trong mắt chính phủ nước Nga, thì Cáo Bắc Cực bất quá chỉ là một quân cờ để cho bọn họ lợi dụng mà thôi, mỗi lần chiến đấu đều để cho Cáo Bắc Cực lên trước, đơn giản là vì muốn giảm bớt thương vong của binh lính chính phủ mà thôi. Cáo Bắc Cực đương nhiên cũng rõ ràng, kỳ thật chẳng những là Cáo Bắc Cực, mà bất cứ tổ chức lính đánh thuê nào cũng hiểu rất rõ chuyện này, chuyện này kỳ thật cũng được xem là quy tắc ngầm của giới lính đánh thuê.

Là một tổ chức bán mạng vì tiền, tự nhiên tránh không được những chuyện này. Cũng không thể để cho binh lính chính quy lên đánh trước, rồi bọn họ lại đi quét dọn chiến trường a? Chuyện này hiển nhiên là chuyện không thể nào. Quân đội chính phủ thì muốn giảm bớt thương vong của binh lính, lính đánh thuê thì muốn đạt được ích lợi của mình, chuyện này giống như Chu Du đánh Hoàng Cái a.

Lần này từ căn cứ Nanh Sói điều đến Nga chỉ có 30 thành viên mà thôi, tăng thêm mười mấy người của tổ chức Thất Sát, tổng cộng lại vẫn chưa tới 50 người. Muốn đi tiêu diệt căn cứ Cáo Bắc Cực, hiển nhiên là có độ khó nhất định, một khi không cẩn thận, chẳng những không thể hoàn thành mục tiêu, ngược lại sẽ làm cho toàn bộ anh em hy sinh.

Cho nên, Diệp Khiêm tuy muốn một lần hành động tiêu diệt Cáo Bắc Cực, nhưng cũng sẽ không mù quáng mà đi đến căn cứ của Cáo Bắc Cực. Loại chuyện này không thể gấp được, cần phải bàn bạc kỹ hơn, đây cũng không phải là chuyện một lần có thể giải quyết xong. Hiện tại chuyện Diệp Khiêm muốn làm, là để cho thành viên Nanh Sói mau chóng làm tốt công tác sưu tập tư liệu Cáo Bắc Cực, như vậy mới có thể đảm bảo một lần hành động liền thành công.

Cùng Lâm Phong tìm một quán cafe ngồi xuống, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Phổ Hi Kim, bất quá Diệp Khiêm cũng không có ý định đem chuyện xảy ra vừa rồi nói cho hắn biết. Về phần mục đích, ha ha, Diệp Khiêm cần gặp Phổ La Đỗ Nặc Oa mới có thể quyết định được.

Trong phòng họp, sau khi nhìn thấy số điện thoại của Diệp Khiêm gọi đến, Phổ Hi Kim nhìn ông chủ của hắn một cái, ông chủ của hắn nhẹ gật đầu, vì vậy Phổ Hi Kim cuống quít đi ra khỏi phòng họp. Một màn này, Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng nhìn thấy rõ ràng, lông mày không khỏi có chút nhíu lại, hiển nhiên là không rõ thủ hạ của cô có hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao cho bọn họ hay không.

Nhìn thấy thái độ của Tác Lạc Duy Ước Phu đối đãi với Phổ Hi Kim làm cho Phổ La Đỗ Nặc Oa rất không thoải mái, theo cô, nhiệm vụ của Phổ Hi Kim đã triệt để thất bại, cho dù ông chủ không giết chết hắn, thì tối thiểu cũng phải đày hắn vào lãnh cung a? Thế nhưng mà, ông chủ chẳng những không có ý tứ trách phạt hắn, mà còn lại để cho hắn tiếp tục quản lý những sản nghiệp kia. Lúc trước, Phổ La Đỗ Nặc Oa cố ý đem nhiệm vụ của Phổ Hi Kim đi tới Hoa Hạ tiết lộ cho người Cục Quốc An, là cô muốn mượn chuyện này để triệt để tiêu diệt Phổ Hi Kim. Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì lại không giống như những gì cô đã nghĩ a.

Thật vất vả, Phổ La Đỗ Nặc Oa mới từ người ở bên cạnh Phổ Hi Kim hỏi thăm ra tin tức, nguyên lai là Phổ Hi Kim quen biết Lang Vương Diệp Khiêm thủ lĩnh Nanh Sói, hơn nữa hắn còn mang Lang Vương Diệp Khiêm đến gặp ông chủ bàn chuyện hợp tác, cho nên ông chủ mới không có truy cứu sai lầm của Phổ Hi Kim. Đối với Nanh Sói, Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng biết rất rõ ràng, đây là tổ chức lính đánh thuê có địa vị rất quan trọng tại vùng Trung Đông, bọn họ cùng với những ông trùm dầu mỏ vùng Trung Đông có quan hệ rất mật thiết, chắc hẳn ông chủ của cô nhìn trúng những mối quan hệ này, cho nên mới không truy cứu sai lầm Phổ Hi Kim a.

Sau khi Phổ Hi Kim đi ra khỏi phòng họp, liền cuống quít nhận nghe điện thoại, nói: "Cậu Diệp, như thế nào rồi? Cậu đã gặp người của tôi chưa? Hôm nay ông chủ của tôi bỗng nhiên muốn họp, cho nên tôi không thể tự mình đi nghênh đón cậu, mong cậu tha thứ cho tôi chuyện này."

"Không có việc gì, không có việc gì, ông nếu có việc thì cứ làm đi." Diệp Khiêm nói, "Bất quá tôi đợi đã lâu, cũng không thấy người của ông tới, cho nên tôi có ý định đi thăm quan bốn phía một chút."

Phổ Hi Kim không khỏi có chút sửng sốt, hắn đã sớm phái đi đón Diệp Khiêm, tại sao lại có chuyện Diệp Khiêm không gặp được bọn họ ah. Phổ Hi Kim ẩn ẩn cảm thấy tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rồi, cuống quít nói: "Cậu Diệp, nếu không thì như vậy, tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho thủ hạ của tôi, sau đó tôi lại liên hệ với cậu, có được không?"

"Tốt, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Mát-xcơ-va, tôi cũng muốn đi tham quan bốn phía một chút. Nếu ông có việc bận thì ông cứ lo chuyện của ông trước đi, dù sao thời gian còn nhiều mà." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

"Ừ, vậy lúc nữa tôi sẽ liên hệ lại với cậu." Phổ Hi Kim nói xong, cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Phổ Hi Kim không dám có chút chần chờ, cuống quít bấm số điện thoại của thủ hạ hắn, nhưng hắn lại được thông báo là số điện thoại này tạm thời tắt máy không liên lạc được. Lông mày của Phổ Hi Kim không khỏi nhíu lại, ý thức được nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Theo lý thuyết, chuyện hắn phái người đi đón tiếp Diệp Khiêm là không có ai biết? Cho dù có người biết, cũng sẽ không dám có ý đồ với hắn a? Huống chi, đây chính là mệnh lệnh của ông chủ.

Người thứ nhất mà Phổ Hi Kim chính là Phổ La Đỗ Nặc Oa, ngoại trừ cô, Phổ Hi Kim không nghĩ ra còn có người nào khác. Mâu thuẫn giữa Phổ Hi Kim cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa tất cả mọi người đều biết rõ, kể cả ông chủ Tác Lạc Duy Ước Phu cũng biết rõ chuyện này. Bất quá, Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không quản chuyện này, hai người bọn họ cũng không dám làm gì quá phận, dù sao phía trên bọn họ chính là Tác Lạc Duy Ước Phu a.

Phổ Hi Kim lại gọi một cú điện thoại cho Diệp Khiêm, hướng hắn biểu thị ra áy náy của mình, sau hắn đó lại nói chờ sau khi kết thúc cuộc họp sẽ lại liên hệ với Diệp Khiêm. Diệp Khiêm cũng không có nói gì, ha ha cười cười, sau đó cúp điện thoại. Sau khi Phổ Hi Kim quay người trở lại phòng họp, tức giận nhìn Phổ La Đỗ Nặc Oa, Phổ La Đỗ Nặc Oa lại một bộ dạng thản nhiên, phảng phất giống như cái gì cũng không có nhìn thấy.

Mặc dù, Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng biết Phổ Hi Kim chỉ sợ đã đoán được chuyện này là do cô làm, nhưng nếu như cô không đủ trấn định, thì chẳng khác nào đã thừa nhận a. Là người đã trải qua nhiều sóng gió, Phổ La Đỗ Nặc Oa không còn cô bé ngây thơ lúc trước chuyện gì cũng không hiểu. Người ta thường nói độc nhất là lòng dạ đàn bà a.

Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Phổ Hi Kim nói chuyện điện thoại xong, Lâm Phong có chút cười cười, hỏi: "Hắn nói như thế nào?"

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Nghe ngữ khí của hắn, thì đoán chừng thủ hạ của hắn đã xảy ra chuyện gì rồi, bất quá chắc hẳn hắn cũng đoán được là ai làm chuyện này rồi. Đúng rồi, anh Lâm, anh đối với tình huống bên này tương đối quen thuộc, vậy đối với Phổ La Đỗ Nặc Oa anh biết được bao nhiêu?"

"Cô gái kia cũng không phải là người đơn giản, cô chỉ xem trọng lợi ích, không biết chữ tín là gi. Trong mắt cô, ngoại trừ lợi ích thì những thứ khác đều là chó má, tại nước Nga, cô gái này là người có tiếng tăm lừng lẫy. Mặc dù, cô cùng Phổ Hi Kim đều là thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu, nhưng thế lực của cô nếu so với Phổ Hi Kim thì lại lớn hơn nhiều. Bất quá, chuyện này rất ít người biết, cô là người rất giỏi ngụy trang, luôn đem bản thân đặt ở vị trí nhìn thì giống như rất yếu thế, thât ra là vì cô muốn giảm bớt kẻ thù mà thôi." Lâm Phong chậm rãi nói, "Còn Phổ Hi Kim thì lại khác, hắn là thủ hạ đắc lực nhất của Tác Lạc Duy Ước Phu, thế lực mặt ngoài thì của hắn là lớn nhất, hắn quản lý rất nhiều sản nghiệp, cho nên kẻ thù của hắn cũng rất nhiều."

Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nếu giống như những lời Lâm Phong nói, thì Phổ Hi Kim không phải là một đối tượng hợp tác tốt, dù sao kẻ thù của hắn rất nhiều, nếu Diệp Khiem hợp tác với hắn sẽ chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái. Còn Phổ La Đỗ Nặc Oa là người có dã tâm rất lớn, giỏi về ngụy trang nên có rất ít kẻ thù, nếu như hợp tác với người như vậy thì sẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, người như vậy cũng khó khống chế nhất, bất quá đối với Diệp Khiêm mà nói, những chuyện đều không sao cả, dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác theo nhu cầu mà thôi. Đương nhiên, hôm nay Phổ La Đỗ Nặc Oa làm ra chuyện như vậy, làm cho Diệp Khiêm có chút căm tức, cho nên sau này, nếu như hắn có hợp tác với cô thì cũng phải cho cô biết rõ sự lợi hại của hắn.

Sau khi dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Không nói những chuyện này nữa, tôi lần đầu tiên tới Mát-xcơ-va, anh Lâm có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi không?"

"Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực a!" Lâm Phong mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi