SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Sững sờ trong chốc lát, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu mở miệng hỏi: "Cậu thanh niên này xưng hô như thế nào?"

"Ah, anh ấy là bằng hữu của tôi, Lâm Phong." Diệp Khiêm cuống quít giới thiệu nói.

"Cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu học theo phương thức ân cần thăm hỏi của Hoa Hạ nói ra. Ngược lại làm cho Diệp Khiêm cùng Lâm Phong có chút sửng sốt, danh tiếng của Lâm Phong cũng không có vang dội, người biết rõ thân phận của hắn cũng không nhiều, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói "Cửu ngưỡng đại danh" cũng không biết là có ý gì ah.

Có chút cười cười, Lâm Phong nói: "Ông quá khách khí, ngược lại là danh tiếng của ông thì tôi đã sớm nghe thấy rồi a, có người nào tại Murmansk mà không biết đến danh tiếng của ông đâu, ông quả thật là một người rất nổi tiếng ah."

Lời nói của Lâm Phong cũng không phải là đang lấy lòng, mà sự thật chính là như thế, tại Murmansk, thế lực của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rất lớn. Tuy hắn chỉ là thủ hạ của An Đức Liệt, nhưng tại Murmansk thì hắn chính là một trong hai người lãnh đạo quan trong ah, vô luận là chính phủ địa phương hay là những thế lực ngầm đều đối với danh tiếng của hắn cũng không xa lạ gì. Chỉ là, những năm gần đây, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu một mực nghe theo chỉ thị của An Đức Liệt, khiến cho thế lực của hắn càng ngày càng thu hẹp lại. Đâu còn giống như trước kia, lúc trước thành phố Murmansk chính là thiên hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu.

Ba người một đường trò chuyện, bất tri bất giác đã đến cửa ra vào nhà kho của gia tôc Mafia Khố Lạc Phu Tư. Xe ngừng lại, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rất cung kính mời Diệp Khiêm cùng Lâm Phong xuống xe, sau đó hộ tống bọn họ hướng trong kho hàng đi đến.

Những thành viên Mafia phụ trách bảo vệ nhà kho trông thấy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đi đến, nên cũng không có ý tứ ngăn cản bọn họ, nhao nhao hành lễ. "Những thứ cậu Diệp cần đều ở bên trong, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cậu Diệp, cậu Lâm, mời đi theo tôi." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chậm rãi nói.

Thế lực của Cáo Bắc Cực tại Murmansk, cũng giống như thế lực của Nanh Sói tại vùng Trung Đông vậy. Bởi vì cái gọi là cường long không áp nổi địa đầu xà, Cáo Bắc Cực tại Murmansk cũng thể tính toán là rắn rít địa phương rồi, mà lần này Diệp Khiêm cũng chỉ có điều đến hơn mười thành viên Nanh Sói, còn Lâm Phong thì cũng chỉ có điều đến gần 20 thành viên Thất Sát mà thôi, muốn đối phó hơn hai trăm thành viên của Cáo Bắc Cực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho nên, Diệp Khiêm không thể không mượn nhờ thế lực ở Nga, lợi dụng người cùng vũ khí của bọn họ, hỗ trợ hắn đối phó Cáo Bắc Cực, có như vậy mới có hiệu quả làm chơi ăn thật a.

Đi vào trong kho hàng, liền trông thấy bên trong đặt rất nhiều hòm gỗ lớn, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phân phó thủ hạ đem nắp hòm gỗ mở ra, sau đó dẫn Diệp Khiêm cùng Lâm Phong tiến lên nhìn. Sau khi nhìn thấy những thứ trong hòm gỗ, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liền bị dọa sợ hãi, bên trong có thể nói là trang bị gì cũng có hết a, chẳng những có vũ khí hạng nặng, có áo chống đạn, còn có kính nhìn trong đêm, chỉ sợ đem những vũ khí này đi đánh một trận chiến tranh cở nhỏ cũng không có vấn đề gì a.

Sắc mặt của Diệp Khiêm còn tốt một chút, dù sao hắn luôn sinh hoạt tại vùng Trung Đông, thường xuyên tiếp xúc với những kẻ buôn bán vũ khí, cho nên vẫn thường xuyên trông thấy vũ khí xếp thành chồng như vậy. Mà Lâm Phong thì khác, hắn lâu nay luôn ở tại Hoa Hạ, mà Hoa Hạ đối với việc quản lý súng ống phi thường nghiêm khắc, hơn nữa Thất Sát là một tổ chức sát thủ, đối với súng ống cũng không có quan tâm nhiều, cho nên thành viên Thất Sát cũng chỉ dùng súng lục cùng súng ngắm mà thôi, cho dù như là đi nước ngoài làm nhiệm vụ, cũng chỉ là mua sắm vũ khí đơn giản mà thôi. Đâu có giống như bây giờ, động một chút thì là súng tiểu liên, ống phóng rốc-két, chỉ còn thiếu xe tăng nữa là có thể thành lập thành một sư đoàn rồi.

"Cậu Diệp thấy thế nào? Có còn cần thêm thứ gì nữa không, nếu như cậu cần thêm thứ gì thì cứ việc nói. Chỉ cần cậu Diệp nói một câu, cho dù là xe tăng nước Nga, chúng tôi cũng có thể lấy tới đước." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói.

Người ta thường nói Mafia nước Nga là trâu bò nhất trên toàn thế giới, thật đúng là một chút cũng không giả, bọn họ quả thật là một đám người điên, hơn nữa bên trong còn không thiếu phần tử trí thức cao cấp, vũ khí tiên tiến gì đều có thể chơi đùa rất tốt.

"Đã đủ rồi, đã đủ rồi!" Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói, "Lần này đối phó Cáo Bắc Cực chính là dùng phương pháp tác chiến tập kích, cũng giống như nhiệm vụ lấy đầu tướng địch ở trên chiến trường vậy, nếu như vận dụng vũ khí quá lợi hại, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, đến lúc đó sẽ không tốt rồi."

"Ai? Câu Diệp không cần phải quá lo lắng. Tuy thành viên Cáo Bắc Cực là bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực cùng với sĩ quan đã xuất ngũ, nhưng hảo hán không chịu nổi nhiều người ah. Thiếu gia An Đức Liệt đã phân phó, lần này vô luận là như thế nào cũng nhất định phải trợ giúp cậu Diệp tiêu diệt Cáo Bắc Cực, cho nên xin cậu Diệp cứ yên tâm. Tôi đã sắp xếp xong xuôi, 500 người, tin tưởng đầy đủ đối phó Cáo Bắc Cực." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói.

500 người, lại phối hợp với hỏa lực cường đại như thế, trước tiên dùng hỏa lực công kích mãnh liệt, sau đó lại tiến hành tập kích, đánh Cáo Bắc Cực trở tay không kịp, thật đúng là không khó để đối phó Cáo Bắc Cực a. Chắc hẳn, Cáo Bắc Cực cũng không biết có người đang muốn đối phó bọn họ a? Cho nên nhất định là không có bất kỳ phòng bị gì rồi.

"Thật đúng là đại thủ bút a, vận dụng nhiều người cùng vũ khí như vậy, ông có hỏi qua tôi chưa?" Đang khi mấy người nói chuyện, thì một gã đàn ông trung niên dẫn theo mấy người từ cửa ra vào đi đến, những thành viên phụ trách bảo vệ nhà kho cũng tiến đến, lúc trông thấy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thì không khỏi áy náy cúi đầu.

Sắc mặt của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu khẽ biến đổi, nhìn thủ hạ của hắn phất phất tay, để cho bọn họ lui ra ngoài. Lâm Phong có chút nở nụ cười, tại bên tai Diệp Khiêm nhẹ giọng nói vài câu. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, thật không ngờ gã đàn ông trung niên trước mắt này là người mà gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư phái ra để cùng quản lý thành phố Murmansk với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, hắn chính là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Xem ra thời gian gần đây thế lực của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã dần suy yếu a, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ chẳng những dám phái người theo dõi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, mà còn có thể nắm rõ ràng hành tung của hắn, quả thật không đơn giản ah.

"Hừ, tôi làm chuyện gì chẳng lẽ đều phải được sự đồng ý của ông sao? Ông đừng quên, ở chỗ này vẫn do tôi làm chủ, ông bất quá chỉ là một cái phó chức, lúc nào đến phiên ông nói chuyện." Hoắc Đức Mễ Nhĩ phu lạnh lùng hừ một tiếng, nói.

Tình huống giữa Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cùng Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ tại Murmansk, giống như là trong quân đội Hoa Hạ vậy, một người là lãnh đạo quân sự, một người là chính ủy. Mặc dù thế lực Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đang dần suy yếu, nhưng dù sao hắn vẫn là người phụ trách cao nhất tại Murmansk, mà Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ thì sau này mới điều đến, cho nên nếu thật sự phải nói rõ ràng thì quyền lực của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu so với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ thì cao hơn rất nhiều. Chỉ có điều, bởi vì những năm gần đây An Đức Liệt cho ra chính sách sai lầm, cho nên mới làm cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ càng ngày càng hung hăng càn quấy.

Hôm nay, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã biết An Đức Liệt muốn đứng lên, cho nên hắn cũng không cần cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ mặt mũi nữa, cũng không cần phải cố kỵ Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, bởi vậy, giọng điệu nói chuyện của hắn cũng cường ngạnh lên rất nhiều.

Chuyện này có chút vượt quá Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ dự kiến, làm cho hắn không khỏi có chút sửng sốt. Lập tức, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ chuyển ánh mắt sang hướng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, tại trên người của bọn họ cao thấp đánh giá một lần, trong đầu tìm kiếm tư liệu liên quan đến bọn họ, đáng tiếc chính là một chút tin tức cũng không có.

"Ông cũng đừng quên, đây chính là quy củ của Mafia chúng ta, ông vận dụng nhiều người cùng vũ khí như vậy, cũng không thông báo với tôi một tiếng, chuyện này là ông đang coi rẻ tôi. Hơn nữa, tôi cũng rất muốn biết ông vận dụng nhiều người cùng vũ khí như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ ông muốn tạo phản sao?" Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ nói.

"Ông cũng đừng có nói đến chuyện của tôi, hiện tại tôi rất muốn biết, ông phái người theo dõi tôia là có ý gì? Tôi còn không có tìm ông tính sổ, ông vậy mà lại tìm tới tôi rồi, quả thực là chê cười." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tức giận hừ một tiếng, nói.

Hai người sử dụng tiếng Nga để nói chuyện, Diệp Khiêm đứng ở bên cạnh một câu cũng nghe không hiểu, cũng lười nghe bọn họ nói chuyện, dứt khoát quay đầu đi, giơ tay vào trong hòm gỗ. Chậm rãi lấy ra khẩu súng Desert Eagle, nhanh chóng mở băng đạn ra, sau đó lại chậm rãi cầm những viên đạn đặt vào trong băng đạn.

"Ông không nói tôi cũng quên, hôm nay người của tôi sau khi đi đến nhà ga đã không trở về nữa, tôi muốn biết ông đã làm gì hắn rồi?" Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ rõ ràng mạnh phi thường, dưới tình huống hắn không chiếm lý, vậy mà cũng dám tìm Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lấy lại công đạo.

"Ông... Khinh người quá đáng!" Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phẫn nộ quát.

Mà vào lúc này, Diệp Khiêm cầm lấy súng lục nhắm ngay Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, làm bộ phát ra "Phanh" một tiếng, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ bị hù dọa sợ hãi, lập tức những thủ hạ của hắn cuống quít móc súng lục ra nhắm ngay Diệp Khiêm. Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng kinh ngạc vạn phần, không dám có do dự chút nào, vung tay lên, thủ hạ của hắn cũng nhao nhao móc súng lục ra nhắm ngay đám người Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

Diệp Khiêm là bạn hợp tác của An Đức Liệt, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nào dám để cho hắn gặp chuyện không may, nếu không cuộc sống của hắn sau nay sẽ rất bi thúc ah. Trong lúc nhất thời, không khí toàn bộ hiện trường trở nên có chút khẩn trương.

Mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Diệp Khiêm lại hơi hơi cười cười, đem khẩu súng chậm rãi thu lại, ha ha cười cười, nói: "Mọi người đang làm gì thế? Tôi chỉ đang thử súng thôi mà, mọi người làm gì khẩn trương như vậy ah."

"PHỐC..." Lâm Phong ở một bên nhịn không được thiếu chút nữa đã bật cười, cuống quít quay đầu đi, thế nhưng mà hai vai lại đang không ngừng run run, hiển nhiên là cứng rắn kìm nén nụ cười của mình

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi