SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Diệp Khiêm sẽ không để ý Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ có tội hay không, thậm chí Diệp Khiêm còn muốn dùng tất cả biện pháp để gán tội cho hắn, như vậy mới có thể làm cho mâu thuẫn giữa Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cùng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu triệt để bùng phát. Từ đó khiến cho mâu thuẫn giữa An Đức Liệt cùng gia tộc của hắn càng thêm gia tăng, để cho hắn không thể không bước lên con đường được ăn cả ngã về không, có như vậy, Diệp Khiêm mới có thể nắm chặt hắn trong tay. Dù sao, Diệp Khiêm cũng không hy vọng An Đức Liệt sẽ xảy ra biến cố gì, để cho hiêp nghị hợp tác giữa Diệp Khiêm và hắn không thể đạt thành, thậm chí là bán đứng Diệp Khiêm.

Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ quay đầu nhìn Diệp Khiêm, lạnh lùng nở nụ cười hai tiếng, hỏi: "Không biết cậu đây xưng hô như thế nào?" Dùng chính là tiếng Nga, Diệp Khiêm nghe không hiểu, một mảnh mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Lâm Phong, lại nhìn Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu một chút. Lâm Phong tựa hồ không có ý nghĩ phiên dịch, mà Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lại ra vẻ giống như không có trông thấy ánh mắt của Diệp Khiêm.

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Ông không biết tiếng Hán sẽ trở thành ngôn ngữ thông dụng trên toàn thế giới sao? Nếu như ông không biết tiếng Hán, thì sau này làm sao có thế lăn lộn tiếp a? Thật xin lỗi, tôi không biết ông đang nói cái gì, nếu như ông muốn nói chuyện với tôi, thì xin ông hãy dùng tiếng Hán a."

Lâm Phong có chút cười cười, từ chối cho ý kiến, tuy cùng Diệp Khiêm quen biết thời gian cũng không dài, nhưng đối với cách thức nói chuyện của Diệp Khiêm hắn vẫn có chút hiểu rõ. Thuần túy là loại nếu ai đối xử tốt với hắn, thì hắn sẽ đối xử với người đó rất tốt; ngược lại nếu như ai cùng hắn trang B thì hắn so với họ càng trang B hơn.

Tuy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút sửng sốt, nhưng trong nội tâm của hắn lại cảm thấy phi thường thống khoái, cho tới nay, bởi vì sách lược sai làm của An Đức Liệt, làm cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ một mực cưỡi trên đầu hắn, cơn tức này hắn đã nghẹn quá lâu rồi. Diệp Khiêm vừa tới, liền cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ một hạ mã uy, chuyện này để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phi thường hả giận, trong nội tâm của hắn đối với sự hợp tác giữa An Đức Liệt cùng Diệp Khiêm càng thêm mong đợi.

Sắc mặt của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ có chút biến đổi, trước kia hắn ở tại vùng biên giới Trung - Nga, cho nên đối với tiếng Hán cũng biết một ít, bởi vậy, những lời Diệp Khiêm nói hắn hoàn toàn có thể nghe hiểu. Tuy hắn còn không có biết rõ ràng thân phận của Diệp Khiêm, nhưng nhìn thấy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đối với Diệp Khiêm rất cung kính, cũng đoán được thân phận của Diệp Khiêm không đơn giản, cho nên cũng không dám quá mức hung hăng càn quấy. Dừng một chút, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ một lần nữa dùng tiếng Hán nói: "Xin hỏi cậu đây xưng hô như thế nào?"

"Tại Hoa Hạ, muốn biết tên người khác, thì phải giới thiệu tên của mình trước. Tôi nghĩ, ông không phải là ngay cả chút lễ phép ấy cũng không hiểu chứ?" Diệp Khiêm nói.

Lông mày của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ có chút cau lại, sắc mặt của hắn có chút khó coi rồi. Bất quá, sau khi trầm ngâm một lát, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ vẫn rất lễ phép nói: "Tôi là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, thành viên của gia tộc Khố Lạc Phu Tư."

"Nha..." Diệp Khiêm cố ý đem âm thanh kéo dài ra, sau đó chậm rãi nói: "Nguyên lai ông là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, vậy người ở tại nhà ga theo dõi chúng tôi là thủ hạ của ông? Ông quả thật là thần thông quảng đại a, tôi vừa mới tới nơi đây mà ông đã biết rõ. Bất quá, chuyện ông cho người theo dõi chúng tôi tựa hồ có chút tràn đầy địch ý a, không biết ông có thể cho tôi một lời giải thích hay không."

Tuy Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ rất muốn tức giận, nhưng vì không biết rõ thân phận của Diệp Khiêm, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên đành phải đem lửa giận đè ép xuống. Dừng một chút, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ nói: "Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầ rồi, tuy người kia là thủ hạ của tôi, nhưng hắn cũng không có giám thị cậu, mà là theo dõi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu. Không biết thủ hạ của tôi bây giờ đang ở ở đâu? Có phải bị cậu bắt lại hay không?"

Bị Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ công nhiên khiêu khích, khiến cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rất phẫn nộ, trước mặt người ngoài mà cũng không cho hắn chút mặt mũi nào, giống như Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ mới là lão đại còn hắn chỉ là thủ hạ. Lạnh lùng hừ một tiếng, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói: "Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, tôi muốn biết tại sao ông phái người theo dõi tôi? Ông phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng, bằng không tôi sẽ bẩm báo chuyện này lên phía trên."

Tuy nhìn thấy thái độ tức giận của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, nhưng Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ lại căn bản không chút quan tâm, có chút nhún vai, nói: "Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, nếu như ông muốn tố cáo thì cứ đi tố cáo, bất quá tôi nói trước cho ông biết, có thể tố cáo thành công hay không thì phải xem chính ông a."

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Xem ra hai ông cũng không hợp nhau a, chẳng lẽ đây chính là phương thức quản lý của Mafia các ông?."

"Cậu..." Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ nói. Thế nhưng mà lời còn chưa nói hết, Diệp Khiêm đã mở miệng cắt đứt hắn, nói: "Tôi họ Diệp, Diệp Khiêm, Khiêm của khiêm tốn."

"Cậu Diệp đang vũ nhục Mafia chúng tôi sao, tôi muốn biết cậu Diệp đến cùng là có ý gì? Cậu Diệp đang nghi vấn Mafia chúng tôi sao?" Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nhớ ra có đại nhân vật nào gọi là Diệp Khiêm.

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Lời tôi nói đều là sự thật a, nếu như ông không muốn nghe có thể đi tố cáo tôi ah. Bất quá, có thể tố cáo thành công hay không vậy thì phải xem chính ông a." Đem nguyên lời Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ vừa mới nói, trả lại cho hắn, không khỏi lại để cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ khẽ giật mình, sau nửa ngày cũng nói không ra lời.

Trầm mặc một lát, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ nói: "Cậu Diệp muốn khiêu khích Mafia chúng tôi sao?"

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi nghĩ, ông cũng không thể đại biểu cho Mafia a? Tôi tại sao phải khiêu khích Mafia các ông a?" Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Diệp Khiêm không phải lại hướng Mafia khiêu khích, mà là hướng Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ khiêu khích.

Khóe miệng của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ khẽ nhăn một cái, nói: "Chuyện này không nói trước được, hiện tại tôi muốn biết thủ hạ của tôi đang ở đâu?."

"Tôi có thể hiểu là ông đang chất vấn tôi sao?" Diệp Khiêm vẫn mỉm cười hỏi, phảng phất cũng không có chút tức giận.

"Cậu Diệp có thể nghĩ như vậy." Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ nói.

"Ah, tôi đây có thể nói cho ông biết, thủ hạ của ông đang ở Diêm Vương điện. Nếu như ông muốn gặp hắn, thì tôi có thể tiễn ông một đoạn đường." Diệp Khiêm khẽ cười nói, "Đúng rồi, ông có biêt Diêm Vương điện là gì không? Ách, trong truyền thuyết thần thoại Hoa Hạ, nghe nói phàm là người xấu, sau khi chết đều tiến vào Diêm Vương điện, giống như là địa ngục ở phương Tây vậy."

"Hừ, cậu đang hướng tôi khiêu chiến sao?" Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nói.

"Móa, hướng ông khiêu chiến thì thế nào?" Lâm Phong vừa mới nói xong, cầm lấy một khẩu súng "Phanh" một tiếng, viên đạn liền xuyên qua đầu của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Chỉ thấy trên trán của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ xuất hiện một lỗ đạn, cả người hắn cứ như vậy ngã xuống, ngay cả một điểm phản ứng cũng không có.

Cử động của Lâm Phong làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, mà ngay cả Diệp Khiêm cũng bị hù không nhẹ, sau nửa ngày đều không có phục hồi tinh thần lại. Diệp Khiêm không có ý nghĩ sẽ giết chết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, vốn hắn có ý định sau khi giải quyết Cáo Bắc Cực, sẽ đối phó Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ,. Ai ngờ Lâm Phong vậy mà lại trực tiếp giết chết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

Tuy Diệp Khiêm kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nói thêm gì. Kỳ thật sớm đem Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ giải quyết về sau mặc dù có chút phiền toái nhỏ, nhưng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa, Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng Lâm Phong sở dĩ làm như vậy chính là sợ sau khi Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ biết bọn họ muốn đối phó Cáo Bắc Cực sẽ mật báo cho Cáo Bắc Cực biết. Hiện tại, Lâm Phong bắn chết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, ngược lại giảm đi rất nhiều chuyện phiền toái.

Phát súng của Lâm Phong làm cho không khí nơi đây lập tức khẩn trương lên, thủ hạ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ tức rút súng ra. Thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng không dám hàm hồ, nhao nhao rút súng ra. "Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã bị giết chết, như thế nào? Các anh cũng muốn cùng ông ấy xuống Địa ngục sao? Đều đem súng buông xuống, về sau hãy theo đi theo tôi." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vừa khiển trách vừa nói.

"Hoa Hạ có câu nói kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, lão đại của các anh đã bị giết chết, các anh chẳng lẽ còn có ý nghĩ báo thù cho ông ấy sao? Coi như là các anh báo được thù, thì các anh có được chỗ tốt gì a? Các anh hãy nghe lời ông Hoắc Đức Mễ Nhĩ nói, hạ súng xuống, sau này hãy đi theo ông ấy, vẫn sẽ được ăn ngon mặc đẹp giống như bây giờ. Đi ra lăn lộn, không phải là vì muốn nổi bật hay sao, thế nhưng mà nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn thì các anh làm sao có thể trở nên nổi bật." Diệp Khiêm cũng ở bên cạnh phụ họa nói.

Những thủ hạ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.

"Sát, còn khuyên gì nữa, để cho tôi tiễn đưa bọn họ xuống dưới gặp lão đại của bọn họ a." Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nói. Nói xong, giơ súng lên.

Những thủ hạ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cũng không dám chần chờ, nhao nhao ném súng xuống đất. Hoàn toàn chính xác, giống như Diệp khiêm nói, hiện tại lão đại của bọn họ đã bị giết chết, bọn họ cho dù có báo thù cho lão đại thì thế nào? Hơn nữa, xem tình hình bây giờ, bọn họ cũng căn bản không có cơ hội báo thù, ngay cả lão đại của bọn họ cũng dám giết, thì làm sao sợ những lâu la giống như bọn họ.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nhẹ gật đầu, nói: "Rất tốt, về sau các anh hãy đi theo tôi. Bây giờ các anh hãy đi tìm Hoắc Nhĩ Đắc Phu, ông ấy sẽ an bài công tác cho các anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi