SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Lí Hạo đã trầm mặc một lát, nói: "Hay là ngươi nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, ta đi qua đón ngươi đi."

"Không cần, ta tự mình đi là được, đem địa chỉ nói cho ta biết." Diệp Khiêm nói.

"Vậy được rồi, mười giờ sáng nay, ở Kim Sắc Huy Hoàng, chữ thứ 2 ghế lô." Lí Hạo nói, "Nhớ kỹ, ngàn vạn chớ tới trễ."

"Yên tâm đi, ta sẽ đến đúng giờ." Diệp Khiêm nói xong, cúp điện thoại. Nghĩ nghĩ, Diệp Khiêm lấy điện thoại gọi ra ngoài, nói: "Lý Vĩ, chuẩn bị cho ta một phần lễ vật, phải quý trọng, nhưng cũng không được quá lộ liễu. Về phần chọn lễ vật gì, ngươi xem rồi xử lý a."

"Đưa cho ai?" Lý Vĩ hỏi.

"Phó bí thư thị ủy Vương Bình!" Diệp Khiêm hồi đáp.

"Không có vấn đề, ngươi chừng nào thì lấy?" Lý Vĩ hỏi.

"Trước chín người, ngươi đưa đến khách sạn Khải Duyệt, ở cửa ra vào chờ ta là được." Diệp Khiêm nói.

"ok, ta lập tức đi chuẩn bị." Lý Vĩ nói xong, liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Phải quý trọng, nhưng lại không muốn quá lộ liễu, Lý Vĩ có chút nhức cả trứng dái. Lý Vĩ sợ nhất là tặng lễ, hơn nữa tặng quà cho quan lại trong đó có quá nhiều phiền toái, chẳng những muốn hợp ý, nhưng lại muốn phù hợp với thân phận của người được tặng.

"Em đã thức?" Diệp Khiêm đứng dậy vừa muốn đi trở về phòng ngủ, liền trông thấy Lâm Nhu Nhu đang đứng tại cửa phòng ngủ, trên mặt treo bộ dáng ngây ngốc tươi cười, điềm mật, ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc.

Diệp Khiêm đi qua, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng ở trên cái miệng của nàng hôn một chút, nói: "Đã đói bụng chưa? Anh gọi điện thoại để cho nhân viên phục vụ mang bữa sáng tới."

Có chút lắc đầu, Lâm Nhu Nhu nói: "Em không đói bụng, anh có đói bụng không? Nếu không thì đi nhà của em, em nấu cơm cho anh ăn."

"Hiện tại chỉ sợ không được, anh hẹn với phó bí thư Vương. Đêm nay nha, đêm nay anh tới nhà của em, miệng của anh rất kén chọn, em cần phải chuẩn bị tâm lý." Diệp Khiêm nói.

"Anh có việc thì đi mau lên, đêm nay em ở nhà chờ anh." Lâm Nhu Nhu săn sóc nói.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Bây giờ còn có chút thời gian, chúng ta thân mật một hồi a." Nói xong, Diệp Khiêm hướng Lâm Nhu Nhu nhào tới."Ah..." Lâm Nhu Nhu quát to một tiếng, nhảy chạy ra, hai người trong phòng ngươi truy ta đuổi, cái gì gối đầu chăn, mền toàn bộ bị Lâm Nhu Nhu ném trên mặt đất.

Lâm Nhu Nhu còn chưa từng có khi nào vui vẻ như tối hôm qua cùng hôm nay. Cuối cùng, Lâm Nhu Nhu vẫn không tránh khỏi ma trảo của Diệp Khiêm, bị Diệp Khiêm ôm cổ, hai người lăn đến trên giường. Đầu dựa vào nhau, hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

"Diệp Khiêm, trong trí nhớ của em còn chưa từng có khi nào vui vẻ như hai ngày này vậy, cám ơn anh." Lâm Nhu Nhu nghiêng đi thân thể, nhìn Diệp Khiêm nói.

Diệp Khiêm đem đầu chuyển hướng nàng, mỉm cười, nói: "Nha đầu ngốc, chẳng những là hôm nay, còn có ngày mai ngày mốt, về sau mỗi một ngày, anh đều cho em vui vẻ như ngày hôm nay vậy."

"Ừ, em tin tưởng anh!" Lâm Nhu Nhu hạnh phúc mà cười cười, dúi đầu vào ngực của Diệp Khiêm.

Lúc gần chín giờ, hai người mới mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi khách sạn. Từ trong phòng đến đại sảnh khách sạn, Lâm Nhu Nhu tựa như một cô vợ bé, chăm chú rúc vào trên người Diệp Khiêm, trên mặt một mực treo một nụ cười hạnh phúc. Thỉnh thoảng cùng Diệp Khiêm nói vài câu dí dõm, chọc cho Diệp Khiêm cười.

Diệp Khiêm rất ưa thích bộ dáng của nàng hiện tại, không có phiền não, giống như một nữ tử bình thường nghịch ngợm đáng yêu thiên chân vô tà. Đứng ở cửa ra vào của khách sạn, Diệp Khiêm bốn phía nhìn lướt qua, phát hiện Lý Vĩ cầm trong tay một cuộn tranh, dùng một tư thế ngồi xổm rất hèn mọn bỉ ổi, đôi mắt nhìn mê đắm trên thân thể những nữ hài tử đi ngang, thỉnh thoảng con huýt sáo, bộ dạng giống như lưu manh trên đường phố.

"Anh biết hắn?" Lâm Nhu Nhu tò mò hỏi.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Hắn giống như anh, đều là thành viên Nanh Sói" Sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi tới, đá Lý Vĩ một cước, nói: "Đồ vật kia mang tới chưa?"

Lý Vĩ hắc hắc nở nụ cười, cầm cuộn tranh trong tay đưa tới, nói: "Đây là bút tích của Đường Bá Hổ, ta nghe ngóng, Vương Bình là người mê họa, bức tranh này hắn nhất định sẽ thích." Sau đó ánh mắt chuyển hướng Lâm Nhu Nhu, mập mờ nở nụ cười, nói: "Đại tẩu, lão đại của ta tối hôm qua biểu hiện nhất định rất kém cỏi? Ta sớm đã từng nói qua là để cho hắn luyện tập một chút, thế nhưng mà hắn không nghe, ai, tối hôm qua nhất định là mất hết mặt mũi."

Lâm Nhu Nhu lần đầu tiên bị người trêu chọc như vậy, lập tức mặt đỏ bừng, hận không thể tìm lỗ chui vào.

"Xéo đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ." Diệp Khiêm một cước đạp hướng Lý Vĩ, nói.

Lý Vĩ cuống quít né tránh, chạy ra ngoài nhanh như làn khói, tránh đi Diệp Khiêm "Công kích", quay đầu lại hắc hắc nở nụ cười, nói: "Lão đại quả là lão đại, làm một đêm mà còn sức lớn như vậy, xem ra đại tẩu tối hôm qua không đủ cố gắng nha." Nói xong, hấp tấp chạy, hắn cũng sẽ không ngốc đợi Diệp Khiêm tới đạp chính mình mấy cước.

Nhìn bóng lưng Lý Vĩ rời đi, lâm Nhu Nhu nhịn không được nghẹn ngào cười nói: "Hắn còn thật đáng yêu."

Diệp Khiêm không khỏi nhịn không được cười lên, hắn đáng yêu? Nếu Lâm Nhu Nhu nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc giết người, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy."Đừng nhìn tiểu tử này một bộ dạng cà lơ phất phơ, thế nhưng mà lúc làm việc thời lại rất chân thành. Hơn nữa, bản lãnh của hắn ta đều không học được, hắn trời sinh chính là một thợ săn." Diệp Khiêm nói.

Lâm Nhu Nhu cũng không rõ thợ săn trong lời nói của Diệp Khiêm là như thế nào, muốn làm thợ săn phải có khứu giác nhạy cảm giống như chó, tâm tư giảo hoạt giống hồ ly, hung ác giống nhu sói và phải có bản lĩnh truy tung con mồi, mà Lý Vĩ trời sinh có loại bản lĩnh này. Địch nhân chỉ cần bị hắn nhìn chằm chằm, cơ hồ không có một người nào có thể từ trong tay của hắn đào thoát.

Giơ tay ngăn lại một chiếc xe taxi. "Anh trước đưa em trở lại bệnh viện." Diệp Khiêm nói.

"Không cần, tự em trở về là được rồi, anh có việc thì cứ đi trước, không cần phải lo cho em." Lâm Nhu Nhu nói.

"Không có việc gì, dù sao bây giờ còn có thời gian. Đi thôi!" Diệp Khiêm kéo lâm Nhu Nhu chui vào xe taxi, nói địa chỉ cho lái xe, sau đó xe hướng bệnh viện nhân dân chạy tới.

Sau khi đưa Lâm Nhu Nhu đến bệnh viện, đã là 9:30 rồi, Diệp Khiêm cũng không dám trì hoãn, liền kêu lái xe chạy đến Kim Sắc Huy Hoàng. Dù sao là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Diệp Khiêm cũng không muốn quá mức thất lễ, dù sao Diệp Khiêm còn muốn cùng Vương Bình kết giao, nhiều một người bạn so với nhiều địch nhân thì tốt hơn, hơn nữa có một bằng hữu trên quan trường, về sau làm chuyện gì cũng thuận tiện rất nhiều. Vô luận là quốc gia nào, một tổ chức xí nghiệp muốn phát triển thì phải có sự ủng hộ của chính phủ, Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Nanh Sói về sau muốn tại thành phố Thượng Hải phát triển, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cần sự giúp đỡ của Vương Bình, tuy Nanh Sói dùng công ty bảo an là hình thức xuất hiện, nhưng mục tiêu của Diệp Khiêm cũng không thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi