Bắc có Thiên Thượng Nhân Gian, Nam có Hồng Lâu Mộng, trung tâm thì có Kim Sắc Huy Hoàng. Tại Hoa Hạ, đây là ba nơi ăn chơi đã từng nổi tiếng trong giới thượng lưu. Hồng Lâu Mộng cùng Thiên Thượng Nhân Gian lần lượt bị chính phủ Hoa Hạ thủ tiêu, chỉ có Kim Sắc Huy Hoàng vẫn đứng không ngã, môn đạo ở trong đó không phải một câu hai câu có thể nói tinh tường. Nghe nói, lão bản của Kim Sắc Huy Hoàng có thủ đoạn thông thiên, thế lực của hắn trải rộng khắp Hoa Hạ; cũng nghe nói, Ông Trùm giấu mặt của Kim Sắc Huy Hoàng là đại ca giang hồ có máu mặt. Tóm lại, lời đồn rất nhiều, nhưng không ai biết rỏ lão bản của Kim Sắc Huy Hoàng rốt cuộc là ai.
Kim Sắc Huy Hoàng phân theo Thiên Địa Nhân Nghĩa Tín năm chữ, từ cao đến thấp, căn cứ thân phận khách hàng mà lựa chọn ghế lô khác nhau. Nếu như ngươi chỉ là quan viên địa phương cấp thành phố, nhiều lắm là chỉ có thể vào ghế lô chữ Nhân. Mà nghe nói Thiên cấp ghế lô từ khi Kim Sắc Huy Hoàng khai trương đến bây giờ, cũng chỉ chính thức mở qua một lần, lần kia là chiêu đãi một ít đại lão quân đội Hoa Hạ.
Vương Bình tuy nhiên cũng chỉ là quan viên cấp thành phố, bất quá thành phố Thượng Hải dù sao cũng là thành phố trực thuộc trung ương, không thể cùng thành phố trực thuộc tỉnh so sánh.
Vương Bình cũng không phải là một người thích khoe khoang, cho tới nay đều là giấu tài, chính là vì chờ cơ hội này, một lần hành động đem kẻ thù chính trị của mình vặn ngã. Công phu không phụ lòng người, Diệp Khiêm đưa cho hắn tài liệu về Âu Dương Thành cho hắn một trợ giúp to lớn. Mặc dù nói, Âu Dương Thành hiện tại đang tiếp thụ Ban Thanh Tra Kỷ Luật điều tra, kết quả của nó tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng là cho dù Âu Dương Thành có thể bình yên vô sự từ Ban Thanh Tra Kỷ Luật đi ra, thì kiếp sống chính trị của hắn chỉ sợ cũng sẽ không còn suôn sẻ, ít nhất, lần này thành phố Thượng Hải cạnh tranh chưc bí thư thị ủy hắn chỉ có thể ở một bên nhìn xem.
Bắt đầu từ chuyện Diệp Khiêm bị bắt, Vương Bình cảm giác được trong đó tựa hồ lộ ra vô cùng kỳ ngộ, mưa gió sắp đến phong mãn lâu. Mà khi Triệu Thiên Hào gọi điện thoại tới thị ủy, Vương Bình âm thầm phỏng đoán, Diệp Khiêm chắc chắn sẽ không chỉ giống như Lí Hạo nói. Tám năm, Diệp Khiêm biến mất tám năm thời gian, tám năm này hắn đã làm cái gì? Ở địa phương nào? Vương Bình đều đặc biệt hiếu kỳ, bất đắc dĩ, chính mình vận dụng vô số quan hệ, lại không tra ra bất cứ thông tin nào. Vương Bình cảm giác được, mình phải nắm chắc kết giao với Diệp Khiêm, như vậy đối với tiền đồ chính trị của mình nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn. Nghe Lí Hạo nói Diệp Khiêm muốn cùng mình gặp mặt một lần, Vương Bình trong nội tâm có chút nổi lên tia kinh hỉ. Bất quá, hắn cũng biết chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, Diệp Khiêm khẳng định có mục đích của mình; mà chính mình tại tình huống không biết chút nào về Diệp Khiêm, vô luận là cùng hắn kết thành liên minh, hay là mỗi người một ngã, tựa hồ cũng không thỏa đáng.
Vương Bình dù sao cũng ở trong quan trường nhiều năm như vậy, cũng biết có chút kỳ ngộ thường thường đều là giấu ở trong nguy hiểm, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Mặc kệ chuyện phát triển biến thành dạng gì, mình cũng phải cùng Diệp Khiêm gặp mặt một lần rồi nói sau.
Ở trong lô ghế chữ Địa, ở giữa lắp đặt thiết bị cũng không xa hoa, tuy đơn giản nhưng bên trong để lộ ra một phần cao nhã. Lúc Diệp Khiêm đi vào trong phòng, Vương Bình cùng Lí Hạo đã ngồi ở trong đó rồi, trước mặt là một nữ tử trẻ tuổi mặc sườn xám đang cẩn thận ngâm trà vào nước, nước trà theo hồ nước chảy ra, cuồn cuộn bốc hơi nóng.
Bởi vì chưa kịp thay quần áo, Diệp Khiêm phong cách cách ăn mặc vẫn giống tối hôm qua, chỉ là Diệp Khiêm không có đeo kính râm. Mỉm cười, Diệp Khiêm chậm rãi đi đến đối diện Vương Bình ngồi xuống. Có Vương Bình ở đây, Lí Hạo tự nhiên không dám giành nói trước. Vương Bình chỉ là lẳng lặng nhìn Diệp Khiêm, không nói được lời nào. Diệp Khiêm cũng là trên mặt cười nhạt, thản nhiên nghênh đón lấy ánh mắt có chút sắc bén của Vương Bình.
Sau một hồi, Vương Bình nhìn trong mắt của Diệp Khiêm cũng không thấy có chút nào sợ hãi cùng chột dạ, nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhõm, Vương Bình không khỏi âm thầm kinh hãi. Từ lúc Diệp Khiêm vào cửa, chính mình tận lực chế tạo một ít áp lực cho Diệp Khiêm, lại không nghĩ rằng người trẻ tuổi này vậy mà không một chút phản ứng. Cái vẻ mặt lạnh nhạt bộ dáng thong dong tươi cười, lại để cho Vương Bình không thể không bội phục."Thỉnh trà!" Vương Bình phất tay, nói.
Diệp Khiêm cũng không khách khí, bưng lên chén trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp ba lần, sau đó một ngụm rót xuống, nước trà nóng hổi theo cổ họng chảy ròng mà xuống."Chè xuân trà Long Tĩnh, trà ngon!" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Trà tốt, người cũng tốt." Vừa nói vừa nhìn nhân viên phục vụ đang ở một bên ngâm trà vào nước, trên mặt treo một tia phóng đãng không bị trói buộc bộ dáng tươi cười.
Mọi người không khỏi một hồi ngạc nhiên, ai cũng thật không ngờ, tại nơi này, Diệp Khiêm vậy mà bỗng nhiên toát ra một câu như vậy. Nhân viên phục vụ trên mặt thủy chung là bộ dáng tươi cười mang tính nghiệp vụ, nàng ở chỗ này thì dạng khách nhân gì mà chưa từng gặp qua, cho nên cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Lí Hạo thì là âm thầm thay Diệp Khiêm đổ mồ hôi, bất đắc dĩ Vương Bình không lên tiếng, hắn cũng không tiện ngắt lời. Vương Bình có chút sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục lại, hắn không cho rằng Diệp Khiêm câu nói kia là tán dương nhân viên phục vụ, mà là đang đối với chính mình ám chỉ cái gì.
Hướng phía nhân viên phục vụ phất phất tay, cho nàng lui ra ngoài, Vương Bình đứng dậy vươn tay ra, nói: "Chính thức nhận thức một chút, Vương Bình!"
"Diệp Khiêm!" Diệp Khiêm mỉm cười cùng Vương Bình nắm một chút, chuồn chuồn lướt nước.
"Diệp tiên sinh làm cái gì sinh ý?" Vương Bình hỏi.
"Người làm công mà thôi, tạm thời làm bảo tiêu cho một vị lão bản, trên vết đao kiếm ăn." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Vương Bình hơi sững sờ, trong nội tâm tự định giá ra, chẳng lẽ nói Diệp Khiêm chỉ là lính tiên phong, sau lưng còn có một vị đại nhân vật? Hay hoặc là, đây chỉ là lời nói khiêm tốn của Diệp Khiêm?"Ah? Không biết là vị lão bản nào? Vương mỗ có nhận thức không?" Vương Bình hỏi tiếp.
"Chủ tịch Triệu Thiên Hào của tập đoàn Thiên Nhai, chắc hẳn Vương phó bí thư sẽ không lạ lẫm." Diệp Khiêm nói.
"Nhận thức, tự nhiên nhận thức, Triệu tiên sinh là doanh nhân của thành phố Thượng Hải, đã làm rất nhiều cống hiến để phát triển kinh tế thành phố Thượng Hải." Vương Bình nói. Bất quá, trong lòng của hắn lại rất rõ ràng, Triệu Thiên Hào tuy tại thành phố Thượng Hải có thế lực không nhỏ, nhưng là tựa hồ cùng Âu Dương Thành không có quan hệ. Bởi vì, tập đoàn Thiên Nhai là đối thủ một mất một còn của tập đoàn Phi Tường, mà tập đoàn Phi Tường cùng Âu Dương Thành có mối quan hệ không minh bạch, Triệu Thiên Hào chắc có lẽ không cùng Âu Dương Thành có cái gì quan hệ.
"Nghe tiểu Lý nói, Diệp tiên sinh cũng là người thành phố Thượng Hải, lại từ nhỏ rời đi khỏi thành phố Thượng Hải, vừa đi là tám năm, không biết trong thời gian đó Diệp tiên sinh phát tài ở nơi nào?" Vương Bình nói.
Diệp Khiêm tự nhiên hiểu rỏ tiểu Lý trong miệng hắn là chỉ Lí Hạo, đối với Lí Hạo đem chuyện của mình nói cho Vương Bình, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu ý kiến. Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Phát cái gì tài a, kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Những năm này một mực ở nước ngoài phấn đấu, thế nhưng mà đến cuối cùng mới phát hiện mình vẫn là hai bàn tay trắng, lá rụng về cội, nên quyết định về nước, ta mới về nước được có vài ngày a."