SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Diệp Khiêm nói rất nhạt, bất quá Vương Bình sẽ không cho rằng như vậy, theo hắn, Diệp Khiêm trên người nhất định có bí mật gì đó. Về phần là bí mật gì, hắn không biết được.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không biết Vương phó bí thư đối với lễ vật ta tặng lần trước, phải chăng thoả mãn?"

Vương Bình hơi sững sờ, lễ vật? Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ tên trộm lẻn vào trong nhà mình, đem hồ sơ phạm tội của Âu Dương Thành để trên tủ đầu giường của mình là Diệp Khiêm? Thế nhưng mà hắn khi đó không phải hắn đang bị nhốt ở phòng giam sao? Bất quá xem biểu hiện của Diệp Khiêm không hề giống nói láo, hơn nữa nếu như không phải Diệp Khiêm làm, hắn làm sao biết chuyện này? Vương Bình càng cảm thấy Diệp Khiêm không đơn giản. Đã trầm mặc một lát, Vương Bình trong nội tâm đã có ý định.

"Vương mỗ lớn hôn ngươi mấy tuổi, nếu như Diệp tiên sinh không ngại Vương mỗ sẽ gọi ngươi một tiếng Tiểu Diệp." Vương Bình nói.

"Nên là vậy, nên là vậy." Diệp Khiêm nói.

"Hay là nói chính sự a. Tiểu Diệp a, ngươi là nhị ca của tiểu Lý, đây cũng không phải là người ngoại. Lần này hẹn gặp mặt ta, chắc hẳn cũng không phải chỉ là để nói chút ít lời khách sáo đơn giản như vậy a? Có việc ngươi cứ nói đi, chỉ cần không phải chuyện trái pháp luật, chỉ cần Vương mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ nghĩa bất dung từ." Vương Bình nói.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì. Tuy ta vừa về nước không có bao lâu, nhưng là cũng nghe nghe thấy Vương phó bí thư là một quan tốt, thanh chính liêm khiết, Tam đệ của ta lại là Vương phó bí thư một tay cất nhấc, có thể nói không có Vương phó bí thư sẽ không có Tam đệ của ta hôm nay. Tam đệ của ta tính tình hơi thẳng thắng, có chút cấp bậc lễ nghĩa thường thường làm không đủ, hôm nay ta hẹn Vương phó bí thư gặp mặt, thứ nhất là vì cảm tạ Vương phó bí thư những năm này đối với Tam đệ của ta chiếu cố, thứ hai cũng là hy vọng có thể cùng Vương phó bí thư thân cận hơn một chút." Diệp Khiêm nói.

Vương Bình tự nhiên minh bạch, Diệp Khiêm theo như lời chính là thay Lí Hạo cảm tạ chính mình các loại lời nói chỉ là khách sáo mà thôi, chính thức là câu đằng sau kia."Đó là điều tự nhiên, tự nhiên." Vương Bình ha ha vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm đem bức họa trong tay đưa tới, nói: "Nghe nói Vương phó bí thư đối với hội họa rất có nghiên cứu, lần trước trong lúc vô tình từ trong tay một thương nhân đồ cổ mua được bức họa là bút tích của Đường Bá Hổ, ta là người thô kệch, ở đâu biết tranh chữ là gì. Bảo kiếm tặng anh hùng, mong rằng Vương phó bí thư nhận lấy, coi như là không có làm nhục bức họa này."

Nghe được ba chữ "Đường Bá Hổ", Vương Bình không khỏi có chút kích động, đối với một người mê hội họa mà nói, có được một bức họa của Đường Bá Hổ so với trăm vạn tiền tài càng thêm để cho người hưng phấn. Bất quá, Vương Bình minh bạch, cầm tiền tài của người phải giúp người tiêu tai, chính mình một khi tiếp nhận phần lễ vật này, cũng tỏ vẻ về sau cùng với Diệp Khiêm ở trên cùng một chiếc thuyền rồi, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Mà nếu như mình không nhận thì chứng tỏ những lời mính trước kia chỉ là lời khách sáo, sẽ không được coi la thật, cũng có ý nghĩa là đem chính mình đối lập với Diệp Khiêm.

Đã trầm mặc một lát, Vương Bình ha ha mà cười cười tiếp nhậnbức họa của Diệp Khiêm, nói: "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh à. Ha ha!"

Không có bao nhiêu làm ra vẻ, Diệp Khiêm đối với Vương Bình loại tác phong này là có chút thưởng thức, âm thầm nhẹ gật đầu, có chút nở nụ cười.

"Đến, uống trà, uống trà!" Vương Bình ha ha vừa cười vừa nói. Hắn không biết mình lần này đánh bạc đúng hay không, bất quá nhân sinh là một hồi đánh bạc, hắn nguyện ý dùng kiếp sống chính trị của mình đánh bạc một lần. Thành công thì về sau đường rộng thênh thang; cược sai thì bất quá là chỉ là ngồi nguyên tại chổ mà thôi. Hắn hay là biết nắm giữ một mức độ, một đường ranh không thể vượt qua.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Lần này cùng Vương Bình gặp mặt, Diệp Khiêm rất là thoả mãn, tuy không tính có quá lớn tiến triển, nhưng lại cũng thu hoạch không nhỏ. Ít nhất, Vương Bình đã trên miệng ám chỉ cùng chính mình hợp tác rồi. Chỉ cần về sau chính mình nắm chắc tốt, như vậy đem Vương Bình dụ dỗ, hoàn toàn quăng dựa vào cạnh mình, liền không còn là lời nói vô căn cứ.

Sau khi tiễn Vương Bình rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, Diệp Khiêm lại trở về trong phòng. Gọi nhân viên phục vụ ngâm trà vào nước cho mình, sau đó tựa ở trên ghế sa lon hút thuốc lá. Bước đầu tiên trên cơ bản xem như giải quyết, Diệp Khiêm cũng nên cân nhắc bước phát triển tiếp theo. Dù sao mình cũng là thủ lĩnh của Nanh Sói, là Ông Trùm giấu mặt của tập đoàn Hạo Thiên, mình cũng không thể chuyện gì cũng đều giao cho người phía dưới đi làm, phương hướng phát triển chính thì cần chính mình tự đi dẫn dắt, phương diện chi tiết thì có thể toàn quyền giao cho người phía dưới xử lý, không cần phải tự làm.

"Tiểu thư, ở chỗ này làm việc đã bao lâu?" Diệp Khiêm nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đang ngâm trà vào nước, hỏi. Tuy về nước cũng không có bao lâu, nhưng là cũng không có nghĩa là Diệp Khiêm chuyện gì cũng không có làm, Nanh Sói muốn đem thành phố Thượng Hải xem như là căn cơ phát triển ở Hoa Hạ, như vậy đối với tất cả thế lực lớn của thành phố Thượng Hải cần phải hiểu rõ. Kim Sắc Huy Hoàng tại thành phố Thượng Hải thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ cũng có địa vị cường hãn, Diệp Khiêm cũng là tinh tường, mà vị lão bản phía sau màn tựa hồ cũng cùng mình giống nhau, đều thần bí. Cho nên, Diệp Khiêm liền muốn từ trong miệng nhân viên phục vụ tìm hiểu, nhìn xem có thể moi ra một ít tin tức hữu dụng.

"Năm năm!" Nhân viên phục vụ hồi đáp.

"Năm năm a, thời gian không ngắn ah, tại đây đãi ngộ khẳng định không tệ a?" Diệp Khiêm mỉm cười dùng một bộ ngữ khí rất bình thản cùng nàng nói chuyện.

Nàng ở chỗ này công tác thời gian dài như vậy, gặp nhiều nhân vật lớn, bất quá rất nhiều người đều là không xem các nàng ra gì, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, làm gì có người nào giống như Diệp Khiêm vậy hòa ái dễ gần cùng nàng trò chuyện. Có thể ở Kim Sắc Huy Hoàng tiêu khiển, thân phận tự nhiên không đơn giản, cho nên theo nàng, Diệp Khiêm khẳng định cũng là một đại nhân vật. Mà nàng đã thấy những người tuổi cở Diệp Khiêm hơn phân nửa đều là vênh váo tự đắc, hoặc là ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, nhưng mà Diệp Khiêm lại rất bình dị gần gũi cùng nàng trò chuyện, trong nội tâm nàng tự nhiên thoải mái hơn, đối với Diệp Khiêm có thêm hảo cảm.

"Đúng vậy a, bất quá ngươi cũng biết, loại đại nhân vật hơn phân nửa tính tình đều rất quái lạ, cho nên rất khó hầu hạ." Bởi vì đã không có khúc mắc trong nội tâm, nàng nói chuyện ngữ khí cũng dí dỏm rất nhiều.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ta cũng không phải là đại nhân vật gì. Ngươi tại đây công tác năm năm, có lẽ đối với nơi này tương đối quen thuộc đi à? Không biết lão bản của các ngươi là người nào, có thể mở Kim Sắc Huy Hoàng lớn như vậy nhất định không đơn giản, ngươi đã gặp hắn chưa?"

"Không có, đừng nói là ta, ngay cả quản lý của chúng ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua lão bản, ngay cả lão bản là nam hay là nữ cũng không biết." Nhân viên phục vụ nói.

Càng là thần bí, Diệp Khiêm càng có hứng thú, chẳng qua nếu như muốn gặp vị lão bản sau lưng Kim Sắc Huy Hoàng này, chỉ sợ còn cần một ít thủ đoạn mới được ah. Chỉ là, Diệp Khiêm trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra phương pháp xử lý nào tốt, huống hồ Diệp Khiêm đối với vị lão bản này biết rất ít, cũng không muốn bởi vì chính mình nhất thời quyết định sai lầm mà gây ra phản cảm với vị lão bản này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi