SIÊU CẤP ĐẠI GIA



"Thẩm Lãng...!Ý của tôi là...!Tốt hơn hết là anh nên thuê một chiếc xe cao cấp hơn một chút, bác của tôi có hơi..."
Đến đây có vẻ Lý Thư Yểu khó có thể mở lời.
Lý Thư Yểu nói như vậy thì biết là bác của cô ta là người coi trọng đồng tiền rồi.
Điều này đều là do bác của Lý Thư Yểu yêu cầu, không phải xuất phát từ mong muốn của bản thân, nhưng cô ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Trước đây cũng bởi vì coi thường xuất thân của Thẩm Lãng mà cô ta đã bỏ lỡ mối nhân duyên này.
Cô ta đã học được một bài học sâu sắc sau chuyện đó, nhưng bây giờ cô ta không thể tự giúp mình, lại còn bị bác của mình ép buộc làm như vậy, thật sự không biết phải làm thế nào tiếp theo.
Thẩm Lãng điềm đạm nói: "Yên tâm đi, vậy thì tôi sẽ đi xe hạng tầm trung."
Chiếc Hennessy Viper GT bị anh ném ở Vân Thành, tuy nhiên anh vẫn còn vài chiếc xe hạng sang mang tên Thẩm Lãng.
Phần thưởng của dòng tộc lần này là cả một căn nhà đầy đủ tiện nghi.
Dòng tộc thưởng cho anh một cái sân thật rộng rồi tặng anh một chiếc xe ô tô hạng sang.
Hơn thế nữa, để có ngay một chiếc xe hạng sang thực sự là quá đơn giản đối với anh, thậm chí chỉ với một câu nói, có thể khiến công ty Quản gia Thế Kỷ lái xe tới đây ngay lập tức.
Đơn giản là có quá nhiều con đường để Thẩm Lãng lựa chọn.
"Tôi sẽ chuyển cho anh mười bảy triệu đồng để thuê một chiếc xe cao cấp hơn, sau đó anh hãy lái xe đến vườn hoa Ngự Đình, đó chính là biệt thự của bác tôi." Lý Thư Yểu nói.
Lúc đầu ở Vân Thành, Lý Thư Yểu nhìn thấy Thẩm Lãng lái một chiếc xe cao cấp, nhưng cô ta lại cho rằng chiếc xe đó thuộc về công ty của Thẩm Lãng chứ không phải xe của chính anh.

Hơn nữa, bây giờ anh đã đến Giang Nam rồi, xe ở Vân Thành khó có thể lái đến đây.
"Tôi đã nói là tôi không cần, được rồi, cô cứ ở đó chờ tin tốt từ tôi!"
Nói xong, Thẩm Lãng cúp máy.
Đối với cậu chủ Ngoan Nhân mà nói, có một chiếc xe sang trọng không phải là điều quá dễ dàng sao.
Trong vườn hoa Ngự Đình, Lý Thư Yểu đã ghi âm lại cuộc trò chuyện này, cô ấy lại rơi vào trầm mặc cùng quá khứ một hồi lâu.

Lý Thư Yểu vô cùng hối hận, nếu như trước đây có thể chấp nhận hôn nhân này và chọn chấp nhận Thẩm Lãng thì có lẽ bây giờ hai người đã ở bên nhau.

Tâm trạng bây giờ của cô ta thật sự rất tồi tệ.
Ông nội của cô ta đang nằm trong bệnh viện, còn bố thì bệnh nặng, đang chữa trị.

Bây giờ cô ta hoàn toàn sống nhờ vào gia đình của bác, chính bản thân cũng không có cách để quay trở lại Vân Thành tiếp tục làm việc, mỗi ngày đều trở nên buồn chán.
Người phụ nữ tài sắc bậc nhất ở Vân Thành, bây giờ lại rơi vào tình cảnh ăn nhờ ở đậu.
Tuy thân là họ hàng, nhưng trong mắt họ, họ coi trọng quyền lợi hơn cả tình cảm gia đình.
Việc đi lại ở Giang Nam, hầu hết đều là bác của Lý Thư Yểu toàn quyền kiểm soát.
Ngay cả khi Lý Thư Yểu muốn đưa bố trở về Vân Thành, bác của cô ta cũng không đồng ý, không muốn thương lượng với cô ta dù chỉ là một giây.

Cũng vì chuyện này mà hai người thiếu chút nữa đã xảy ra cãi vã.
Mỗi lần xảy ra cãi vã, bác của Lý Thư Yểu lúc nào cũng mượn thân phận của bề trên để dạy dỗ cô ta.

Nói cô ta không hiểu lễ nghĩa, phép tắc, không có hiếu làm con, thậm chí còn mang cả những người lớn tuổi khác trong gia đình ra để đe dọa cô ta.
Bác của Lý Thư Yểu là một người phụ nữ kiểm soát mọi thứ.
Đúng lúc này, bác của Lý Thư Yểu đột nhiên xuất hiện.
"Thư Yểu, vừa rồi cháu đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
"Không có ạ." Lý Thư Yểu giả bộ bình tĩnh, lắc đầu nói.
"Không có? Bác vừa đi ngang qua thì thấy cháu vẫn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.


Thế nào, mới đến Giang Nam được vài ngày đã học được thói nói dối bác rồi sao?"
Bác của Lý Thư Yểu là Lý Liên Hoa, cái miệng của bà ta đúng là thật sắc bén, vừa mới tới đã chửi mắng Lý Thư Yểu một cách thậm tệ.
"Bác à, cháu có cuộc sống riêng của cháu, bác không nên can thiệp vào.

Nhưng nếu bác muốn biết thì cháu sẽ nói.

Vừa rồi cháu đang nói chuyện với bạn trai." Lý Thư Yểu cau mày nói.
"Bạn trai? Thư Yểu à Thư Yểu, không phải cháu đang nói về bạn trai đấy chứ? Như này không phải là muốn đem bác ra làm trò đùa à, hôm qua bác vừa nói với cháu về cậu chủ nhà họ Liễu thì hôm nay cháu đã đi tìm bạn trai sao?"
Trong lòng Lý Liên Hoa tràn đầy sự hoài nghi.
"Bác à, anh ấy là bạn trai của cháu ở Vân Thành, chúng cháu đã quen nhau được hơn nửa năm rồi ạ." Lý Thư Yểu giải thích.
"Hơn nửa năm? Tại sao bác không nghe thấy cháu nhắc gì về anh ta vậy?" Lý Liên Hoa vẫn tiếp tục nghi ngờ.
"Bác à, mấy năm nay bác đều ở Giang Nam, rất ít đi Vân Thành nên đương nhiên là không biết." Lý Thư Yểu nói.
"Hừ! Hai người ở hai nơi khác nhau, sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi." Lý Liên Hoa nói thẳng.
Lời nói của Lý Liên Hoa thực sự khiến Lý Thư Yểu quả thực không thể đáp ứng kịp.

Cô ta không hề nghĩ tới việc Lý Liên Hoa lại muốn mình chia tay càng sớm càng tốt.
"Anh ấy cũng đã tới Giang Nam rồi ạ! Bây giờ thì không phải mỗi người một nơi nữa, chúng cháu sẽ không chia tay nhau đâu ạ." Đôi mắt trong veo của Lý Thư Yểu còn mang theo một chút cố chấp.
"Chia tay! Nhất định phải chia tay! Cậu chủ nhà họ Liễu mà bác giới thiệu cho cháu là người lai, vẻ ngoài đẹp trai, vóc dáng cao to, rất có khí thế.

Mẹ của anh ta là người nước ngoài, con gái của một doanh nhân nước ngoài giàu có.


Không những thế nhà họ Liễu lại là một dòng tộc danh giá ở vùng Giang Nam này, cậu chủ nhà họ Liễu đúng là tuyệt sắc giai nhân của loài người!"
Hình như Lý Liên Hoa rất tôn sùng đối với con lai.

Trong mắt bà ta, con lai là ưu việt hơn cả.
"Con lai thì làm sao? Không phải vẫn là một mũi và hai con mắt sao? Bác à, cháu cảm thấy bác đã quá ám ảnh rồi.

Dù sao thì cháu cũng sẽ không kết hôn với người đó đâu.

Tại sao cháu phải chịu sự sắp đặt này từ bác chứ?"
Lý Thư Yểu suýt chút nữa không kiềm chế được, cô ta còn muốn nói thêm nếu Lý Liên Hoa thực sự mê đắm với dòng máu lai như vậy thì tại sao bà ta không kết hôn với người ngoại quốc đi? Lại còn ở đây ép buộc cô ta kết hôn theo ý bà ta.
"Lý Thư Yểu, cháu nói cái gì? Bác cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu.

Cháu thử nghĩ lại mà xem, nếu cháu được gả vào nhà họ Liễu thì từ nay về sau có thể hiên ngang ở Giang Nam mà không cần phải kiêng nể ai cả."
Lý Liên Hoa đã tính toán một cách kỹ lưỡng, sau khi cháu gái mình kết hôn với cậu chủ nhà họ Liễu thì bà ta sẽ có thể hiên ngang ở vùng Giang Nam này, thích làm gì thì làm mà không sợ ai ngăn cản.
Nếu như bà ta thực sự quan tâm đến hạnh phúc của đứa cháu gái này thì sẽ không biến Lý Thư Yểu thành một công cụ kết hôn để hưởng lợi.
"Nhưng mà, cháu thật sự không có chút cảm giác nào đối với Liễu Xuyên.

Dù cho anh ta có đẹp trai, vóc dáng cao to đến đâu, cháu cũng không có cảm giác.

Chẳng lẽ bây giờ đến kết hôn, cháu còn phải để ý tầm ảnh hưởng của nhà họ Phương nữa sao? Cháu phát ngán cuộc sống như thế này rồi, bài học kinh nghiệm từ Vương Tử Văn ở Vân Thành còn chưa đủ hay sao?"
Tâm tình của Lý Thư Yểu nhất thời bị kích động, cô ta nhớ lại chuyện cũ với nhà họ Vương, chính vì thế mà mới bỏ lỡ Thẩm Lãng.
"Cái này...!Liễu Xuyên không giống với Vương Tử Văn.


Vương Tử Văn so với Liễu Xuyên vẫn còn kém xa, một dòng tộc hạng hai ở Giang Nam vẫn hơn so với nhà họ Vương ở Vân Thành.

Hơn nữa, nhà họ Liễu còn là thông gia với nhà họ Bạch, có nhà họ Bạch làm chỗ dựa vững chắc.

Làm sao cháu lại chậm hiểu đến như thế hả?"
Lý Liên Hoa càng lúc càng tức giận, sau đó bà ta lại hỏi: "Vậy được rồi, bạn trai hiện tại của cháu có lai lịch như thế nào? Đừng nói với bác, anh ta chỉ là một người bình thường!"
"Anh ấy là lãnh đạo cấp cao của một công ty." Lý Thư Yểu cắn chặt môi nói dối.
"Lãnh đạo cấp cao? Cháu đang nói dối! Thư Yểu! Từ bao giờ cháu lại có thói quen nói dối vậy hả, chỉ cần nhìn biểu hiện là có thể biết bạn trai của cháu nhất định là một người công nhân bình thường!" Ánh mắt hung ác của Lý Liên Hoa nhìn thẳng vào Lý Thư Yểu, trực tiếp vạch trần cô ta.
Trong mắt của Lý Thư Yểu, Thẩm Lãng là một người rất có tài, nhưng cho tới nay anh cũng không đạt được bao nhiêu thành tựu, ít nhất cũng không thể mang ra so sánh với Liễu Xuyên.
Thế nhưng Lý Thư Yểu chỉ yêu mình Thẩm Lãng, vì vậy cho dù Lý Liên Hoa có uy hiếp cô ta đến mức nào cũng không có tác dụng.

Ngược lại càng tăng thêm lòng kiên định, cương quyết không kết hôn cùng Liễu Xuyên.
"Anh ấy không phải người làm lấy công, anh ấy là lãnh đạo cấp cao!" Lý Thư Yểu phản kháng lại.
"Lãnh đạo cấp cao, nhưng còn phải xem công ty nằm ở đâu.

Bên cạnh bán bánh rán, trái cây thì cũng chỉ là ông chủ bán hàng rong!" Lý Liên Hoa lạnh lùng nói.
"Buổi trưa hôm nay, anh ấy sẽ đến tìm cháu, đến lúc đó bác sẽ biết cháu có nói dối bác hay không." Lý Thư Yểu đáp lại.
"Ha ha, đừng nghĩ có thể kết hôn với cháu gái nhà này là dễ, buổi trưa anh ta đến đây, nhất định bác sẽ làm cho anh ta từ bỏ hoàn toàn!" Lý Liên Hoa cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Thẩm Lãng đang chuẩn bị đi lấy xe.
Chiếc Hennessy Viper GT ở Vân Thành để ở đó ăn bụi thôi, dù sao cũng nên đổi xe mới để nâng cao tinh thần.
Chiếc xe mà anh sắp đi lấy là chiếc xe mà dòng tộc thưởng cho anh hôm anh nhận thưởng trang viên Tống Nghị.
Trong mắt của Thẩm Lãng, chiếc xe này thuộc vào hạng trung..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi