SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Trên bàn, hết lần này đến lần khác thêm chip, đã có hơn ba trăm triệu, bọn họ đang muốn dụ dõ Chu Tiến, để dùng một trận lớn tiêu diệt Chu Tiến!

“Theo sau” Sắc mặt Chu Tiến không chút thay đổi, cậu ta thản nhiên nói.

Nghe được chữ này, đám người Phương Hoành thở phào nhẹ nhõm, đã cắn câu.

Ánh mắt của họ trao đối một chút, ngay lập tức ra lá bài cuối cùng!

“Tiếp tục đi, tất cả đều ở đây” Trong đó có một người cười tủm tỉm đem chip trước mặt, đẩy toàn bộ ra ngoài.

“Tất nhiên, tiếp tục.” Người thứ hai giống như vậy, cũng đẩy theo.

Người thứ ba, tiếp tục theo sau.

Trên bàn làm việc, tất cả đều đẩy ra cùng một lúc.

Lần thứ hai đến lượt Chu Tiến, cậu ta nhìn thoáng qua lá bài Phương Hoành phát trong tay mình, nhịn không được trong lòng hừ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mặt không chút thay đổi.

Chắc chắn những kẻ này đã động tay động chân, là năm người cùng nhau hợp sức!

Dựa theo mặt bài trong tay mỗi người giờ phút này, cậu ta nhất định thua, bất kể là đi theo, hay là buông bỏ thì đều tổn thất rất lớn!

Chu Tiến nhìn mấy lão già một cái, thấy trên mặt bọn họ đều là bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, cố ý thể hiện sự khó xử nhìn Giang Ninh một cái.

Ánh mắt kia, làm sao thoát khỏi mấy người Phương Hoành, bọn họ lập tức khẳng định, cuộc đánh bài này đánh cũng không được mà lùi cũng không xong.

Mà Giang Ninh không quan tâm, anh vẫn ăn đồ ăn như trước.

“Đừng ngần ngại” Anh trực tiếp giúp Chu Tiến đưa ra quyết định. “Chúng tôi cũng vậy!” Âm…

A Phi trực tiếp đẩy tất chip trong tay ra ngoài, đến lúc này, toàn bộ con chip trên bàn, ước chừng đạt tới năm trăm triệu cũng ầm ầm đổ ra!

Cho dù là Phương Hoành, cũng nhịn không được, anh ta hít một hơi khí lạnh, mạnh mẽ đè ép nội tâm đang kích động.

Mà bốn lão già khác, trong ánh mắt đều lạnh lẽo, không hề che giấu chút nào!

“Tuổi trẻ, cuối cùng cũng chỉ là cậu nhóc ha ha!”

Một tình thế hay như vậy, bọn họ tự mình nhìn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi!

Bốn người cùng nhau hợp tác, thậm chí có đôi khi cùng Phương Hoành hợp tác, không biết có bao nhiêu người đã rơi vào hố sâu này.

Người thứ tư nhìn Chu Tiến một cái, ánh mắt ông ta lại quét qua trên người Giang Ninh cùng A Phi, lộ ra một tia đồng tình.

Thực sự rất nhiều tiền!

Chỉ cần một chút nữa, số tiền này sẽ bị ông ta nuốt chửng!

“Cậu cho rằng con át chủ bài trong tay cậu sao?” Người thứ tư, cố ý nhìn chằm chằm vào ngón tay Chu Tiến đang chuẩn bị hạ bài, cười tửm tỉm nói, “Chàng trai trẻ, có đôi khi, ánh mắt mình nhìn thấy, cũng chưa chắc là thật” Sắc mặt Chu Tiến không chút thay đổi.

Trong mắt đám người Phương Hoành, Chu Tiến đã thua.

Trận đấu này, Chu Tiến không có đường sống, cậu ta muốn thắng, nhất định phải lấy được con át chủ bài cuối cùng, nhưng điều này là không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi