SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Thế nhưng mà một câu nói này của Phương Uy đã ngay tức thì khiến cho Phương Hồng Sơn đỏ mặt tới tận mang tai, lời nói vừa mới tới miệng lập tức lại bị nuốt ngược vào bên trong bụng.

Trong phòng khách có nhiều người đến như vậy, nhưng mà Phương Uy lại không hề nể mặt mình một chút nào trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thế nào thì ông ta cũng là Trưởng lão của nhà họ Phương đấy!

Ở trong nhà họ Phương này, ngoại trừ chủ nhân của dòng họ ra thì địa vị của những Trưởng lão giống như Hồng Sơn, Hắc Sơn bọn họ chính là cao nhất.

Nhưng mà cho tới bây giờ, ở trong mắt của Phương Uy cũng chưa từng có loại cảm giác này.

“Chủ nhân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức” Giọng nói của Phương Hồng Sơn mang theo một chút không vui, ông ta hạ thấp giọng nói.

“Cái cố gắng hết sức của ông chính là loại kết quả như thế này đúng không? Tôi thấy các ông đều đã già cả rồi!”

Phương Uy hừ một tiếng: “Nếu như cảm thấy bản thân mình không thích hợp ngồi ở vị trí trưởng lão nữa, vậy thì chuẩn bị dưỡng lão đi!”

Nhịp thở của Phương Hồng Sơn ngay lập tức trở nên dồn dập.

Ông ta tức giận nhìn Phương Uy, lạnh lùng nở nụ cười rồi gật đầu liên tục: “Xem ra chủ nhân đã có sự sắp xếp của bản thân từ lâu rồi, có lẽ là mấy người chúng tôi đã làm chướng mắt của chủ nhân rồi nhỉ”

Việc Hắc Sơn phản bội Phương Uy khiến cho chỉ trong một nháy mắt, sự tin tưởng của Phương Uy đối với những Trưởng lão này rơi xuống đáy vực.

Vốn dĩ Phương Uy đã có tính đa nghỉ trời sinh, hôm nay còn bị Hắc Sơn lừa dối hai mươi năm!

Giống như là làm một kẻ ngu vậy, bị lừa đến tận hai mươi năm, cứ coi như là lần này Hắc Sơn không chết thì Phương Uy cũng sẽ tự tay gi ết chết ông ta!

“Ông bị thương nghiêm trọng, cho nên tôi chẳng qua chỉ là muốn để cho ông nghỉ ngơi, hồi phục vết thương cho thật tốt mà thôi”

Phương Uy hé mắt, nghe được giọng nói mang theo ẩn ý và trào phúng của Phương Hồng Sơn xong thì ngược lại càng thêm giữ vững lập trường hơn với những gì mà bản thân mình đã suy đoán trước đó, những Trưởng lão cùng thế hệ, gần như ngang hàng ngang vế với chính mình này, sợ là đến hôm nay vẫn còn không cam tâm sau khi thua mình ở trong cuộc cạnh tranh chức vị chủ nhân của dòng họ năm đó.

“Phương Hại”

Phương Uy hô một tiếng, một người đàn ông ngay lập tức bước ra khỏi đám người, tiến lên phía trước hai bước, chắp tay cung kính nói.

“Phương Hạ có mặt!”

“Người làm nhục nhà họ Phương của chúng ta, giết không that”

Phương Uy tiếp tục quát lên: “Người dám gi ết chết người của nhà họ Phương chúng ta, giết không tha!”

“Người dám ăn cắp ta Quyền phổ của nhà họ Phương chúng ta… Giết! Không! Thai!”

Từng câu từng chữ của Phương Uy đều bá đạo tới cực điểm, giống như là ở trong mắt của ông ta, tính mạng của người khác chẳng qua cũng chỉ là một cọng rơm, cọng cỏ, nếu như ông ta muốn nghiền nát thì có thể lập tức tùy tiện nghiền nát vậy!

Phương Uy nhìn chằm chằm vào Phương Hồng Sơn, trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông ta còn mang theo cả một chút rét lạnh.

“Trưởng lão Hồng Sơn bị thương không nhẹ, cho nên cứ ở lại nhà họ Phương nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn những chuyện như đánh đập thế này thì để cho người trẻ tuổi đi làm là được rồi”

Phương Hồng Sơn không nói gì.

Ông ta âm thầm siết chặt quả đấm lại, cảm xúc trong con ngươi của ông ta cũng phức tạp và âm u.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi