SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Loại chuyện này, đừng nói Lâm thị, dù là bất cứ một đối thủ nào cũng chưa chắc sẽ dễ dàng nhượng bộ.

Giang Ninh quay đầu nhìn Tiểu Triệu, thản nhiên nói: “Đó là vì, họ có lòng tin cao độ vào bản thân.”

“Bọn họ nghĩ, chỉ cần Lâm thị tiến vào Đông Hàn thì sẽ là đồ vật của Lý thị.

Vì vậy dù là bất cứ điều kiện nào cũng chẳng qua chỉ là lời hứa suông mà thôi.”

Đối với công ty tập đoàn đa quốc gia kiểu này, nhất là một doanh nghiệp có địa vị có ảnh hưởng lớn trong quốc gia, sẽ rất có sự tự tin.

Thế lực lớn như Lý thị trước giờ sẽ không dễ dàng để người khác vào trong mắt.

Nghe Giang Ninh nói vậy, Tiểu Triệu coi như đã hiểu.

“Nhưng mà, anh Ninh, vậy liệu bọn họ có biết chúng ta biết suy nghĩ của họ không?”

Nghe có vẻ trúc trắc, nhưng Giang Ninh đã nghe hiểu được.

“Bọn họ biết chúng ta biết dự định của bọn họ.”

Giang Ninh nhìn Tiểu Triệu. Dường như anh bị chính lời nói của mình làm chóng mặt, không thèm nói nữa, để tự cô ấy từ từ hiểu. “Vì vậy, đây là bài ngửa, làm sao đánh ván này thì phải xem thực lực và thủ đoạn của mỗi bên.”

Tiểu Triệu vẫn chưa bình thường trở lại, trong đầu vấn còn không ngừng quay cuồng trong mấy từ “biết”. Giang Ninh thì đã về phòng làm việc của Lâm Vũ Chân nằm tiếp.

Còn nhóm người Lý Văn Sinh đã xuống dưới, lái xe đi thẳng về khách sạn.

“Muốn hỏi thì hỏi.”

Trên xe, Lý Văn Sinh hiếm khi cho Lý Thiên Tú cơ hội nói.

Anh ta dựa vào ghế, rõ ràng có vẻ đắc ý, như thể mọi thứ đều nằm trong †ầm kiểm soát của anh ta.

“Có lẽ Lâm thị biết một khi họ tiến vào Đông Hàn thì tất cả điều kiện đều sẽ bị chúng ta lật bàn phải không?”

Đều là doanh nghiệp lớn hàng đầu trong thị trường. Tuy không thể so được với Lý thị, nhưng Lâm thị có thể phát triển tới bây giờ, hơn nữa còn phát triển với tốc độ nhanh như vậy, hiển nhiên cũng không đơn giản.

Họ không thể không nhìn ra mục đích và thủ đoạn của Lý thị, nhưng lại vân phải hợp tác với Lý thị, điều này chẳng khác nào bảo hổ lột da.

“Đương nhiên bọn họ biết, có điều, bọn họ đã quá tự tin vào bản thân!”

Lý Văn Sinh hừ một tiếng. “Những kẻ này chắc chắn cho rằng, dù ở Đông Hàn bọn chúng vẫn có thể kiểm soát tình thế”

“Bởi vì từ khi Lâm thị ra đời cho tới khi nổi lên, mọi thứ đều quá thuận lợi, trong nước hoàn toàn không ai có thể hạn chế và cân đối quyền lực của họ.

Cho nên họ có hơi tự tin quá mức!”

Sao anh ta không nhìn ra điều này.

Anh ta càng rõ hơn, Giang Ninh bọn họ cũng hiểu rõ điều này.

Chỉ là mọi người đều có lòng tin với bản thân, lúc này phải xem thực lực của ai mạnh hơn.

“Đặc biệt là quán chủ của võ quán Cực Đạo, Giang Ninh kia!”

Lý Văn Sinh nheo mắt, trong mặt hiện lên sự hung ác tàn nhẫn cùng khinh thường. “Vừa nhìn đã biết là một tên tự phụ. Thật sự tưởng rằng dựa vào võ quán của gã thì có thể khiến Lâm thị có được chỗ đứng ở Đông Hàn? Nằm mơ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi