SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Chiêu này để dụ địch vào sâu, rồi bắt ba ba trong rọ, đóng cửa đánh chó, anh ta đã đọc rất nhiều sách binh pháp.

Lý Văn Sinh rất đắc ý. Sự phát triển của sự việc còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của anh ta.

“Bây giờ mọi người đều biết quân bài của đối phương, nhưng cũng chỉ là bài đã ngửa ra. Khi đã tới Đông Hàn rồi, người của Lâm thị sẽ biết cái gì là gọi trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay!”

Nhìn bộ dạng vẻ mặt vênh váo của Lý Văn Sinh, Lý Thiên Tú không dám nói thêm gì.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn nghỉ hoặc.

Nếu đã ngửa bài, họ hiểu được suy nghĩ của Lâm thị với Giang Ninh, tương †ự như vậy, Giang Ninh với Lâm thị chắc chắn cũng hiểu rõ Lý Văn Sinh nghĩ gì, chắc chắn cũng sẽ có biện pháp đối phó.

Cô ta biết Lý thị có bao nhiêu đáng sợ, nhất là ở Đông Hàn, đó là nơi không mặc cải!

Trước giờ không ai có thể chiếm được một xíu lợi ích nào của Lý thị.

Nhưng…

Trong đầu Lý Thiên Tú hiện ra đôi mắt trong veo thấy cả đáy kia của Giang Ninh ở quán cà phê ngày hôm đó.

Dù là đối diện với mình, Giang Ninh cũng không có bất cứ suy nghĩ nào.

Người đàn ông như vậy sao có thể đơn giản.

Không phải Lý Thiên Tú quá tự tin ị với chính mình, mà là cô ta biết. Nếu một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ và tiền bạc thì chắc chắn loại người này có chấp niệm càng lớn mạnh hơn.

Nhưng cô ta không dám nói.

“Được rồi, tôi sẽ bảo người nói rõ với Lâm thị những chỉ tiết còn lại, cô lập tức về Đông Hàn với tôi.”

Lý Văn Sinh nhìn Lý Thiên Tú, trong ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ. “Còn nữa, tôi cần cô đi giải quyết một người, đừng để tôi thất vọng!”

Lý Thiên Tú cả người run lên.

Lại là loại chuyện này.

“Giám đốc…”

Cô ta do dự một lúc mới nói: “Có thể đừng để tôi làm chuyện như vậy nữa được không.”

Cô ta rất chán ghét.

Dùng thân thể để hoàn thành nhiệm vụ. Loại chuyện này, cô ta vừa làm đã làm luôn mấy năm. Có thể có một khoảnh khắc cô ta đã gần như tê dại.  Cô ta cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không giống một con người mà chỉ là một công cụ.

Một công cụ không có cảm xúc.

“Ừm?”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Thiên Tú trầm xuống. “Cô thấy cô có tư cách thương lượng với tôi sao?”

“Đừng quên, cô có thể có ngày hôm nay, là ai cho cô cơ hội. Nếu không có giá trị đủ dùng thì ngày mai tôi có thể để cô quay trở về bộ dạng trước đây!”

Lý Thiên Tú hé miệng lại không dám nói thêm.

Trong đầu cô ta không ngừng vang vọng lời nói kia của Lý Văn Sinh, đây là giá trị của cô, giá trị duy nhất của cô…

Việc hợp tác của tập đoàn Lâm thị với Lý thị đã được xác định.

Theo yêu cầu của Giang Ninh với Lâm Vũ Chân, phòng Tiếp thị đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi