SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

? Đào lục đào hầu bế ngũ lưu luyến?

Thế nhưng mà, khiến anh ta phải thất vọng rồi.

Giang Ninh căn bản không có biểu cảm gì cả.

Giống như cú điện thoại vừa nấy, chỉ là một cuộc điện thoại gọi đến quấy rầy anh không có chút ý nghĩa nào.

“Đã đưa người đi chưa?”

Giang Ninh lười nói nhảm, cũng không muốn lãng phí thời gian với Heisen.

Anh bảo Heisen trực tiếp đưa người đến sân bay, anh Cẩu ở đó sẽ sắp xếp tốt cho bọn họ, sau khi dẫn người đi chỉ cần anh Cẩu nhận được người, anh liền có thể thả Heisen ra.

Là đàn ông nói chuyện phải giữ lời.

Một cái tay của Heisen bấm dãy số, trực tiếp mở loa ngoài ra.

“Mấy chuyên gia kia, đưa sang chưa?”

Một bên anh vừa nói, một bên nhìn Giang Ninh: ‘Không sao cả, đưa sang đi vừa hay để cho bọn họ hiểu rõ, đời này bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi thành hàng không vũ trụ này, để bọn họ nhận thức một chút cái gì gọi là tuyệt vọng.

Nói xong anh ta cúp điện thoại, tựa ở trên ghế sa lông, hình như giờ phút này tay chân bị bẻ trật cũng đã không còn đau đớn như vậy nữa.

Bởi vì rất nhanh thôi, tất cả những thứ này anh đều sẽ trả lại cho Giang Ninh!

Trả gấp bội!

Giang Ninh sẽ thê thảm gấp mười gấp trăm lần anh bây giờ, anh sẽ bắt Giang Ninh phải quỳ gối trước mặt anh sám hối, cầu xin tha thứ!

“Cậu thật sự xác định là muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng sao?”

Heisen càng ngày càng cảm thấy k1ch thích và kịch tính.

Bên trong tròng mắt của anh, càng nhiều hơn một tia nghiền ngẫm.

Giờ phút này anh chỉ ước cảm giác đau đớn trên người mình càng mãnh liệt thì càng tốt, như vậy đợi lát nữa anh trả lại Giang Ninh gấp mười gấp trăm lần đau đớn này, loại k1ch thích và sung sướng kia mới có thể tăng lên gấp bội.

“Dùng mạng của mình để đổi lấy mấy tên chuyên gia kia, cậu cũng coi như là một anh hùng.”

Heisen dựa vào ghế, càng tỏ ra đặc ý.

Anh đã lén nghe trộm được tiếng bước chân dày đặc ở dưới lầu, trực tiếp truyền đến lầu trên chỗ anh ta!

Anh nhìn Giang Ninh, bên trong ánh mắt sự trào phúng và khinh thường bên đã nhiều hơn mấy phần đồng tình.

““Reng reng reng!”  Điện thoại di động của Giang Ninh lại vang lên, là anh Cẩu gọi tới.

“Đại ca nhận được người rồi, bây giờ tôi lập tức đưa bọn họ rời đi.”

Giang Ninh cúp điện thoại đi đến †rước mặt Heisen, đưa tay khẽ động chỉnh lại tay chân của anh ta, toàn bộ đều trở về như ban đầu.

“Anh có thể đi rồi.”

ND Vẻ mặt của Heisen đột nhiên trở nên dữ tợn: “Tôi có thể đi, nhưng cậu có thể rời khỏi đây được sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi