SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Bọn họ đương nhiên sẽ không sợt Chỉ cần Giang Ninh ra lệnh một tiếng, anh Cẩu cũng dám trực tiếp xông vào nhà họ Tô, gi ết chết tên khốn kiếp Tô.

Minh Toàn kia.

‘Vừa rồi khi ở biệt thự, anh ta cũng siết chặt nắm đấm, chuẩn bị đập vỡ đầu Tô Minh Toàn, nhưng Giang Ninh tự nhiên buông tha cho cậu ta, vẫn nói gì nước giếng không phạm nước sông, lời này thật kỳ lạ.

í Ạ ZN W j Điều này hoàn toän chẳng giống với đại ca của bọn họ!

“A Cẩu, có chuyện cậu nói đúng rồi”

“Dạ?” Anh Cẩu ngẩn người, lập tức không kịp phản ứng: “Em, em vừa nói gì?”

Anh ta thật sự quên mất mình vừa nói gì.

“Cậu nói đầu óc cậu không tốt”

Giang Ninh mở mắt, mấy người lão Lục ngồi bên cạnh, liều chết nhịn cười.

Cẩu mà mấy người thật sự sắp không nhịn được nữa, lại không dám cười ra tiếng. Nếu không khi trở về Đông Hải, anh Cẩu chắc chán không thể không liều mạng với bọn họ.

“Muốn tiêu diệt nhà họ Tô thì rất đơn giản.”

Giang Ninh nói: “Nhưng sau khi tiêu diệt nhà họ Tô thì sao? Còn có nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Trương.

Cậu có nhiều thời gian đi giết bọn họ như vậy sao?”

“Em có… không có.”

Anh Cẩu cúi đầu.

“Làm việc có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì tôi sẽ dùng nám đấm giải quyết. Nhưng có đôi khi dùng đầu óc sẽ càng hữu dụng hơn.”

Giang Ninh dừng lại và liếc nhìn anh Cẩu, sau khi im lặng một lát mới xua tay.

“Tôi nói với cậu chuyện này để làm gì chứ? Cậu vẫn là dùng năm đấm thì tốt hơn.”

“Phụt..”

Lão Lục thật sự chịu hết nổi rồi. Từ trước đến nay gã nói năng thận trọng, lúc này đã nhịn tới mặt cũng đỏ bừng.

Khi gã nghe được giọng điệu bất lực này của Giang Ninh thì thật sự chịu hết nổi rồi, cười sặc sụa.

“Lão Lục!”

Anh Cẩu trợn mắt: “Cậu cười tôi!”

“Không, tại đại ca nói buồn cười quá thôi.”

Lão Lục lập tức nghiêm mặt lại, nhưng da mặt vẫn rung rung.

“Đại ca nói buồn cười chỗ nào chứ? Cậu đang cười nhạo tôi! Tôi phải quyết đấu với cậu!”

Anh Cẩu nhào qua. Chỉ một lát sau, xe cũng lay động, hình như bên trong đang xảy ra chiến đấu kịch liệt gì đó.

Chiếc xe chậm rãi lái đi, rất nhanh đã đến bệnh viện số 3 của thành phố Thành Hải.

“A Cẩu đi theo tôi, những người khác lại chờ ở đây”

“Vâng.”

Giang Ninh dẫn theo anh Cẩu, đi thẳng vào khu nội trú của bệnh viện.

Anh Cẩu không nói một lời, lặng lẽ đi theo. Anh ta biết ưu điểm và khuyết điểm của mình, nếu đã không giỏi dùng đầu óc, vậy anh ta lại làm cho nắm đấm của mình càng lúc càng cứng rắn hơn, chuyên giúp Giang Ninh làm chuyện dùng nắm đấm để giải quyết.

Ở tầng mười sáu của khu nội trú trong bệnh viện.

Dĩ nhiên bây giờ đã khuya, trong hành lang của bệnh viện không có mấy người, Giang Ninh đút hai tay vào trong túi quần, đi thẳng vào một phòng bệnh. Anh Cẩu lại đứng canh cửa.

Lưu Tiểu Đao đang nằm ở trên giường bệnh lại nghe được tiếng động, chợt mở mắt ra. Khi thấy Giang Ninh, gã vô cùng hoảng sợi Bây giờ gã lại không thể động đậy, không hề có sức phản kháng!

“Anh… anh tới giết tôi à!”

Lưu Tiểu Đao căn răng nói xong lại muốn xoay người đứng lên, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của Giang Ninh, cho dù gã không bị thương cũng không thể đánh quá được.

một chiêu.

“Cậu còn không có tư cách để tôi giết cậu”

Giang Ninh đi tới trước giường, liếc nhìn vết thương trên người Lưu Tiểu Đao từ trên xuống dưới, đầy giễu cợt nói: “Thế nào? Bị chủ nhân của mình đánh mất nửa cái mạng là cảm giác như thế nào vậy?”

Lưu Tiểu Đao thoáng ngẩn người ra, bất chợt hiểu được.

Giang Ninh không phải tới giết mình.

“Là mắt tôi bị mùi”

Gã đầy tức giận, oán hận nói.

Lưu Tiểu Đao làm sao không căm giận được?

Gã đi theo Tô Minh Toàn đã tám năm, tám năm này, gã giúp Tô Minh Toàn làm bao nhiêu chuyện thất đức!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi