SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lão Bát!”

Lão Cửu nổi giận gầm lên một tiếng, mát trợn trừng, siết chặt nắm tay lao vọt tới: “Chết!”

“Âm!”

Hắc Sơn bình tĩnh, làm ra vẻ muốn lùi lại, chợt vung tay đẩy lão Cửu ra, cổ tay phát lực, trực tiếp đánh lão Cửu Văng ra.

f Ẩ` ZN) “Hừ, thằng nhóc tốc vàng cũng muốn giữ tao lại à?” ˆ Nhìn bốn người bị đẩy lui, Hảc Sơn cười lạnh một tiếng: “Nếu để cho các người luyện thêm vài năm, không chẳng hôm nay tôi phải chết ở đây. Nhưng bây giờ, các người còn chưa phải là đối thủ của tôi đâu!”

Gã nói xong, dưới chân điểm một cái liền xoay người chạy.

Gần như gã lại nhảy vào trong bóng tối ngay lập tức.

“Không xong, để cho gã chạy mất rồi!”

“Đáng chết! Đuổi theo!”

“Mau đuổi theo, cho dù chết cữing phải giữ gã lại!”

Anh Cẩu từ dưới đất bò dậy, không chú ý lau vết máu tươi bên khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu lại muốn đuổi theo.

“Bịch!”

Đột nhiên, một tiếng động nặng nề vang lên, chợt có một bóng người xé gió bay ngang qua.

Anh Cẩu vội vàng tránh né, còn tưởng là bao cát!

Một tiếng hét thảm vang lên, lúc này mấy người anh Cẩu mới thấy rõ, đó là Hắc Sơn!

Sao gã lại bay tới?

Lúc này, Hắc Sơn ngã trên mặt đất, trên gương mặt đầy vẻ kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ, trong mắt không che giấu được sự khủng hoảng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi