SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Dù thế nào gã cũng không nghĩ tới mình sẽ bị người khác dùng chính chiêu thức mà mình lấy làm kiêu ngạo, một chiêu đánh bại!

Không chí là gã, đám người anh Cẩu đều nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, thậm chí cũng quên mất mình đang bị thương, vết thương rất đau.

Giang Ninh hết lần tìày tới lần khác khiến bọn họ có ˆ` nhận thức mới với về thực lực của anh] Mẹ nó, quá mạnh rồi!

Lẽ nào nắm đấm của Giang Ninh sẽ không có cực hạn sao?

“Nhìn thấy rõ chưa?”

Giang Ninh đi tới trước mặt Hắc Sơn, vẻ mặt bình tĩnh lại giống như vừa rồi chỉ đánh ra chiêu thức rất bình thường vậy: “Đây mới là Thiếp Sơn Kháo”

“Sao… sao mày biết chiêu này? Không thể nào! Bát Cực.

Quyền không có truyền nhân, không thể…

Môi Hắc Sơn run rẩy.

Gã có thể học được một chiêu này cũng chỉ học được.

hình dáng bên ngoài mà không học được cái thần bên trong.

Có thể đạt được trình độ như gã bây giờ đã xem như: cực cao rồi, nhưng so với Giang Ninh thì hoàn toàn là một trời một vực.

Không thể như vậy đượ!

c”Dẫn đi”

Giang Ninh căn bản lười nói nhiều với gã, xoay người lại quay về quán mì.

Hắc Sơn ít nhất phải gãy tới năm, sáu cái xương sườn, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận. Lúc này gã quỳ gối ở trước mặt Giang Ninh không dám lại có tâm tư muốn chạy trốn nữa.

Quá khủng khiếp!

Giang Ninh là người khủng khiếp nhất mà gã từng gặp.

Ở trước mặt Giang Ninh, gã căn bản cũng đừng mơ có một chút ý nghĩ trốn chạy nào.

Bởi vì chân gã còn chưa di chuyển, nắm đấm của Giang Ninh lại có thể cứng rắn đập chết gã rồi!

“Chỗ anh phát ra nhiệm vụ giết nhân viên của tập đoàn Lâm thị sao?”

Giang Ninh hỏi thẳng.

Hắc Sơn ngẩn người rồi khẽ gật đầu.

Ở trước mặt Giang Ninh, che giấu chỉ làm cho mình bị chết đau đớn hơn mà thôi.

“Ai đưa ra?”

“Cậu cũng hiểu quy định của chúng tôi ặ Sơn chợt biến đổi: “Cái này không thể nói ra được.”

“Quy định à?”

Giang Ninh híp mát lại, đột nhiên im lặng. Hán không nói câu nào, trái lại càng làm cho Hắc Sơn căng thẳng hơn.

Áp lực trong lòng gã lập tức tăng lên tới cực điểm!

“Một người tên là Lâm Phong!”

Hắc Sơn cảm giác Giang Ninh lập tức lại muốn ra tay lấy mạng của mình, liền vội vàng nói.

“Cụ thể là ai thì tôi không biết, một trăm nghìn để giết một người bình thường, loại nhiệm vụ này có rất nhiều người nhận.”

‘Gã không hiểu, loại nhiệm vụ chỉ một trăm nghìn có thể giết người, làm sao có thể dẫn tới người khủng khiếp như Giang Ninh.

Loại cấp bậc như vậy, cho dù là giá trên trăm triệu cũng không ai dám nhận đi?

Nghe được cái tên Lâm Phong này, Giang Ninh không khỏi cười lạnh.

Từ sau khi Lâm Cường bị bắt vào tù đã không thấy tung tích của Lâm Phong đâu nữa. Gã nương nhờ vào nhà họ Vu, mà nhà họ Vu lại bị Lục Thiên tiêu diệt, sau đó lại không thấy Lâm Phong nữa.

Giang Ninh căn bản sẽ không để ý tới con kiến hôi như vậy, nhưng không ngờ gã lại còn dám có tâm tư ác độc này.

Cho tới hôm nay, gã vẫn ảo tưởng phá hủy Lâm thị!

Biết là ai thì dễ xử lý rồi.

Giang Ninh nhận được đáp án liền cúi đầu liếc nhìn Hắc.

Sơn. Vẻ mặt Hắc Sơn lập tức trắng bệch, không thể nào ép được nỗi sợ hãi trong lòng xuống.

“Tôi là người của tổ chức sát thủ, nếu cậu giết tôi sẽ dẫn tới tổ chức sát thủ trả thù vĩnh không ngừng!”

Gã nói thẳng: “Tôi nghĩ chắc cậu biết quy định này”

Còn nói tới quy định à?

Đối với Giang Ninh, quy định chính là dùng để phá vỡ!

Anh hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi tới một dãy số kỳ lạ.

Bên kia vừa đổ hai tiếng chuông đã lập tức có người nghe máy.

“Bảo sếp của các người nghe điện thoại.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Nói là có người bạn cũ tìm anh ta.”

Im lặng một lát, bên kia điện thoại dùng giọng điệu cứng rắn nói một câu chờ.

Hắc Sơn vừa nghe liền cảm giác hãi hùng khiếp vía!

Sếp?

Giang Ninh đang dùng cách gọi này để nói tới vị đó sao?

Người đàn ông khủng khiếp đứng ở đỉnh cao trong giới sát thủ à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi