SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

“Đã tìm thấy được người tung ảnh, là người của Hoắc Quốc Bang.” Sau khi bộ phận đối ngoại của Đỉnh Thành kiên quyết khởi kiện, về tin bê bối của Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng được kiểm soát, nhưng những ảnh hưởng tiêu cực tạm thời không thể xóa đi được, Lý Húc giờ đã tìm thấy người thao túng ở đằng sau sự việc này.

Diêm Quân Lệnh nghe xong, sắc mặt u ám, “Có chắc chắn là người của Hoắc Quốc Bang?”

“Chắc chắn, nếu em không đoán nhầm, Cố Nguyệt cũng đang trên tay Hoắc Quốc Bang.” Lý Húc thực sự không thể hiểu nổi, sao Hoắc Quốc Bang này nhất thiết phải đối phó với Diêm lão đại.

Suy cho cùng, Diêm lão đại cũng có thể gọi là con rể của Hoắc Quốc Bang chứ !

“Ông ta đang chơi trò gây xích mích giữa Lâm Lam với tôi.” Diêm Quân Lệnh cười lạnh.

Lý Húc nghe xong cũng bừng tỉnh.

Đây là Hoắc Quốc Bang không thích Diêm lão đại!

“Thế chúng ta...”

“Để Lôi Tử ra tay.”Diêm Quân Lệnh trầm giọng ra lệnh.

Lý Húc than thở, quả nhiên sự việc đã phát triển theo hướng tệ nhất rồi.

“Đúng rồi, việc bảo cậu chuẩn bị trước đây đã chuẩn bị xong chưa?” Lý Húc đang định quay lưng ra ngoài, Diêm Quân Lệnh đột nhiên gọi lại.

Lý Húc sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, “Thằng Thẩm Hoằng đó cũng định vào cùng.”

“Ừm?”

“Hay là làm cùng? đằng nào nó cũng đang rảnh, có thể sai đi làm việc?” khuôn mặt vô cảm của Lý Húc giờ này mang theo một chút xảo trá,vài phân vui mưng, Diêm Quân Lệnh chê bai liếc nhìn một mắt, anh gật đầu.

Coi như đã đồng ý.

Bước đi nặng nề lúc nãy của Lý Húc, ngay lập tức nhẹ nhàng hẳn lên, bước ra khỏi văn phòng một cách có nhịp điệu, nhanh chóng nhắn tin cho Thẩm Hoằng, sau đó mới gọi điện cho Lôi Tử chuẩn bị làm việc lớn.

Thẩm Hoằng nhìn thấy tin nhắn, khóe môi anh chợt vui mừng nhếch lên, Tăng Tuyết đang ở bên cạnh kỳ quặc nhìn chàng một mắt, “Nụ cười xấu xa như này, anh có phải lại chuẩn bị làm chuyện hư hỏng rồi đúng không?”

“Làm gì có!” Thẩm Hoằng càng cười rực rỡ hơn, bỗng nhiên anh lật người đè lên người Tăng Tuyết, “Bây giờ anh muốn làm chuyện xấu thật, làm cùng nhé?”

“Anh cút đi, đi tìm mấy em ngôi sao của anh đi.” Tăng Tuyệt kháng nghị, nhưng nét cười trong mắt không hề nhòa đi.

Càng ở bên cạnh Thẩm Hoằng lâu hơn, Tằng Tuyết càng phát hiện ra người này tuy trông rất là lăng nhăng bá tạo, nhưng thật sự là anh không phải là một con nhà giàu không tích sự gì, chẳng qua là anh luôn dùng một bề ngoài như vậy để che giấu đi bản tính thật của mình.

Với lại, anh ta đối xử vơi mình, nói chung cũng rất tốt.

Trong lúc Tăng Tuyết đang ngẩn ngơ, Thẩm Hoằng đã bắt đầu công thành chiếm đất, đến lúc hai người cùng được buông tha, anh thấp giọng hỏi nàng đang nằm thân dưới, “Em thích một tiệc cưới như nào?”

Hô Hô...

câu trả lời cho Thẩm Hoằng là cơn hô hấp đang ngủ thiếp.

“Chẳng phải chỉ đang quản lý một ngôi sao nhỏ thôi mà? mệt thế sao?” Thẩm Hoằng bực bội lẩm bẩm một câu, bế Tăng Tuyết lên vào phòng tắm.

Bên này tình đậm ý nồng, một bên khác lại đang chiến hỏa liên miên, không có khói súng nhưng cũng đầy căng thẳng.

Sau khi Lý Húc thông báo cho Lôi Tử, bên đó lập tức bảo người đi hợp tác với cảnh sát hành sự quốc tế phá được một vụ giao dịch súng ống đạn dược ở nước ngoài của Hoắc Quốc Bang, tốc độ hành động như sấm sét, không cho đối phương kịp phản ứng.

Hoắc Quốc Bang khi nhận được tin này mới là rạng sáng, ông trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, gọi điện cho người phụ trách Đông Nam Á, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi nghi ngờ có người có tình chọc lưng đằng sau.” Người phụ trách này mới chạy thoát được từ trong tay cảnh sát, tuy người không sao, nhưng hàng hóa lại tổn thất nghiêm trọng.

“Cậu có đối tượng nghi ngờ không?” ánh mắt sắc bén của Hoắc Quốc bang hằn lên một tia độc ác.

“Cái này thì... có người nói là hy vọng tay của ông chủ đừng thò dài quá, quản những việc không nên quản, muốn có được những người không nên có.” Người thủ hạ này chần chừ một lúc rồi mời miễn cường trả lời.

Hoắc Quốc Bang nghe xong, ông cười lạnh ra tiếng, đối phương làm vậy là muốn cảnh cáo ông.

Nhưng trong nước còn ai có khả năng điều động được cảnh sát quốc tế, và có bản lĩnh điều tra đến đầu ông, người đó chắc chắn là Diêm Quân Lệnh.

Ông coi thường tên tiểu tử này quá rồi.

“Dạo này mọi người nên cần thận hơn nữa, tôi sẽ có cách giải quyết.” Cúp máy xong, sắc mặt của Hoắc Quốc Bang phải u ám hơn lúc gặp Cố Nguyệt.

Lúc này điện thoại một lần nữa vang lên.

Hoắc Quốc Bang nhìn một mắt, sắc mặt lại tối u, ông nhấc máy.

“Diêm Tổng, nhã hứng quá, nửa đêm thế này còn gọi điện cho người già như tôi, không ngại ngùng gì sao?” lời nói của Hoắc Quốc Bang cay nghiệt.

“Người già? Hoắc Tổng khiêm tốn quá, nếu thế giời này thêm vài người già như ngài, tôi nghĩ là chiến tranh thế giới lần thứ 3 chắc cũng sẽ nhanh thôi.” Diêm Quân Lệnh chế giễu trả lời.

“Diêm Tổng nể trọng tôi quá.” Hoắc Quốc Bang cười lạnh một tiếng, “Nói đi, cậu định chơi như nào?”

“Bỏ qua Lâm Lam, bỏ qua nhà họ Diêm, từ giờ trở đi việc anh anh lo, việc tôi tôi làm, nếu không tôi không ngại gì trạng chết chúa cũng băng hà.” Diêm Quân Lệnh đây là đang uy hiếp, không hề che giấu.

Hoắc Quốc Bang nghe xong liền nổi giận, “Cậu có tư cách gì, dám nói câu này với tôi? Với lại Lâm Lam là con gái tôi!”

“Ông có bao giờ coi cô ta là con gái không? có bao giờ nghĩ đến chuyện hạnh phúc của con gái ông không?” nhắc lại chuyện này, Diêm Quân Lệnh liền thấy vô cùng tức giận.

“Tôi chính là nghĩ cho hạnh phúc tương lai của cô ta, mới muốn Lâm Lam rời xa một người ngụy quân tử như cậu, Diêm Quân Lệnh, những việc mà cậu đã làm, Lâm Lam không biết, thì cho rằng sẽ không có ai khác biết nữa sao?” đã nói đến mức này, Hoắc Quốc Bang cũng không lo ngại gì vấn đề hai bên cùng lật mặt thật ra.

“Tôi đã làm những việc gì?” Diêm Quân Lệnh muốn nghe xem rốt cuộc mình đã làm phải những chuyện thất đức gì mà khiến Hoắc Quốc Bang lại ghét mình như vậy.

“Hừ.” Hoắc Quốc Bang cười lạnh, không ngờ Diêm Quân Lệnh này lại là người không thấy quan tài không lộ lệ, “trước có Helen, sau có Cố Nguyệt, cậu lăng nhăng với mấy người con gái này, có thể giấu được Lâm Lam, thì cậu tưởng là có thể giấu cả tôi sao?”

“Ông nói gì?” tựa hồ như vừa nghe thấy một chuyện cười cô cùng hài hước, Diêm Quân Lệnh cười hỏi ngược lại Hoắc Quốc Bang.

“Đoan video của cậu và Helen, ảnh nóng với Cố Nguyệt, chỗ tôi còn có rất nhiều, nếu cậu không sao, tôi có thể suy nghĩ bán cho một kênh truyền thông nào đó.” Đôi mắt ưng của Hoắc Quốc Bang chớp qua một tia hàn quang, khóe môi hằn lên một nét chế giễu.

Diêm Quân Lệnh bừng tỉnh, hóa ra đoạn video trước đây là do Hoắc Quốc Bang gửi cho Lâm Lam, thật sự là khiến người dở khóc dở cười.

“Hoắc Tổng cứ bán đi, tôi không ngại gì lên tòa với Hoắc Tổng.” Diêm Quân Lệnh giờ đã biết được nguyên nhân, tự dưng lại thấy Hoắc Quốc Bang cũng không đáng ghét như trước.

Nói đến cùng, tuy trên miệng Hoắc Quốc Bang có thái độ cưỡng ép với Lâm Lam, nhưng trong lòng ông nhiều ít vẫn quan tâm đến con gái của mình.

“Diêm Tổng cũng khá cứng đầu.” thái độ của Diêm Quân Lệnh khiến Hoắc Quốc Bang thấy bất ngờ.

“Đối với những việc chưa từng làm, tôi luôn cứng đầu như vậy.” Nói đến đây, ngữ điệu Diêm Quân Lệnh chợt thay đổi, “Hoắc Tổng khi quen biết Lâm Lam cũng gọi là muộn, có thể chưa hiểu được tính cách của cô ta, nhưng ông cho rằng cô ta là một cô gái chịu nhân nhượng vì lợi ích gì đó thì ông hoàn toàn là sai lầm, tình cảm của chúng tôi, không phải là ai cũng có thể xen vào sắp đặt được, dù ông là cha đẻ của cô ta cũng không được.”

“Ha ha.”

“Cuối cùng tôi chân thành khuyên ông một câu, mong ngài tự trọng.” Nghe thấy tiếng cười nhẹ của Hoắc Quốc Bang, Diêm Quân Lệnh không để tâm, nói xong trực tiếp cúp máy.

“Bây giờ phải làm sao?” Lý Húc nhìn Diêm Quân Lệnh hỏi.

“Đợi, tổn thất của Hoắc Quốc Bang lần này không nhỏ, tạm thời sẽ không dám tùy tiện ra tay nữa.” Khi ra tay thì phải đánh đúng vào huyết chết của đối thủ, Hoắc Quốc Bang lần này mất tiền còn là chuyện nhỏ, nhưng khiến đối tác của ông không còn niềm tin cậy vào khả năng của ông nữa mới là quan trọng, để bù lại việc tổn thất lần này, Hoắc Quốc Bang không dám mạo hiểm nữa.

“Được, em sẽ thông báo cho bên Lôi Tử tiếp tục chở lệnh.” Lý Húc báo cáo xong, cuối cùng việc hôm nay cũng được tạm thời dừng lại.

Nhưng bên Diêm Quân Lệnh được nhẹ nhàng, còn bên Hoắc Quốc Bang lại bắt đầu rắc rối.

Không những phải suy nghĩ cho việc tổn thất lần này, đã vượt quá mấy tỷ, nhưng tiền bạc còn chưa phải là vấn đề quan trọng, quan trọng nhất lần này sau khi bị điều tra được, muốn triệt đề rửa sạch nghi ngờ bản thân không phải là chuyện đơn giản, còn phải kế hoạch lại tuyến đường giao dịch mai sau nữa, để còn dự phòng giao dịch lần sau không bị tiếp tục điều tra.

Đợi xử lý xong những việc này, đã là 7 giờ sáng.

Hoắc Quốc Bang có chút mệt mỏi, nhưng ông chưa quên còn có một việc khác nữa.

“Mang người đàn bà đó đến đây.” Hoắc Quốc Bang đang mang bộ áo dài kiểu trung thời xưa, trầm giọng ra lệnh.

Một đêm không ngủ, giọng nói của Hoắc Quốc Bang có chút phát khàn, dù không còn tinh thần sức lực như hồi trẻ trâu nữa, nhưng khí thế trên mặt không hề giảm bớt.

Ông nói xong, không một lúc lâu đã có người mang Cố Nguyệt lên.

“Cho cô một lúc suy nghĩ, một là nói thật, hai là cô chết.” Hoắc Quốc Bang nhấn mạnh nói gằn từ cuối cùng, có thể hiểu được sự phẫn nộ của ông ta lúc này.

“Tôi... tôi chưa hiểu ý của ngài...” Cố Nguyệt sợ đến mức run chân, cô vẫn cố thử nè tránh, nhưng đã bị một thứ gì đó cứng rắn lạnh băng chọc vào mi tâm, cô không nhìn thấy nhưng cũng biết là đó là súng, sắc mặt cô ngay lập tức trắng bệch đi.

“Không hiểu? cho cô ta hiểu đi.” Hoắc Quốc Bang vẫy vẫy tay.

Giây phút tiếp theo, ông vệ sỹ bước lên, một chân đạp đổ Cố Nguyệt xuống đất, sau đó trực tiếp giẫm chân lên ngực.

“Ah... đau, đau... cứu tôi...”

“Bây giờ đã hiểu chưa?” lúc nãy Cố Nguyệt còn có tâm lý hy vọng được may mắn, cho đến khi cơn đau kích liệt đó đánh sập toàn bộ giác quan của cô, giọng nói của người đàn ông trung tuổi này một lần nữa vang lên, Cố Nguyệt đau đến mức liên tục cầu xin.

Cô đang bị bịt mắt lại, nhưng cũng không ngu, “Cầu xin ngài, tha cho tôi, ngài muốn biết gì cũng được...”

“Cô với Diêm Quân Lệnh có quan hệ gì?” Hoắc Quốc Bang hỏi lại.

“Tôi... chúng tôi không có quan hệ gì cả, là tôi muốn dựa vào vị thế của Diêm Tổng để được vương lên, đúng lúc tối hôm đó anh ta với Lâm Lam phát sinh tranh chấp, một mình anh ta uống say, tôi nhân cơ hội muốn đi khiêu khích anh ta, muốn để lại bằng chứng hai người, nhưng cuối cùng... cuối cùng bị đuổi ra ngoài.” Tuy nhiên có chút xấu hổ, nhưng Cố Nguyệt biết là giờ này tính mạng mới là quan trọng nhất.

Hoắc Quốc Bang nghe xong, sắc mặt chợt vô cùng khó coi, không ngờ mình lại bị một gả đàn bà trẻ tuổi thế này lừa, “Đưa đi Bắc Phi, đừng để tôi gặp lại cô ta.”

“Dạ, thưa ông chủ.”

“Ông chủ tha mạng, ông chủ tha mạng...” Bắc Phi là một nơi như nào, cô thừa biết, một người con gái như cô qua đó chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Cút.”

Hoắc Quốc Bang đang bực bội, ném ra một từ cút liền quay lại phòng sách, đồng thời gọi điện cho Hoàng Giác, “Lập tức cút sang đây, tôi muốn biết sự thật của cái clip Diêm Quân Lệnh với Helen rốt cuộc có thật hay không.”

“Dạ, tôi đến ngay.” Hoàng Giác sáng sớm đã bị gọi dậy, nghe giọng điệu của ông chủ thế này, anh không dám sơ ý.

Nhưng sao ông chủ lại bừng tỉnh rồi? thật là không dễ.

Xem ra sự việc đến đây đã có bước ngoặt mới.

Thư ký Hoàng rửa mặt đánh răng xong, vội vàng lên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi