SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

RẦM!

“Cậu nói, rốt cuộc là chuyện như nào!” thư ký Hoàng vừa bước chân đi vào, một chậu hoa đã phi đến trước mặt, may là thư ký Hoàng phản ứng nhanh nhẹn, nghiên người tránh ra một bên, đằng sau vang lên một tiếng vỡ đồ.

“Ông chủ.”

“Chuyện nhỏ nhắt như vậy, cậu không thể xác thực được sao?” nộ khí của Hoắc Quốc Bang vẫn chưa tan đi.

Thư ký Hoàng vô cùng tủi thân, “Tôi trước đây từng nhắc nhở ngài, người trong video đấy giống Benson hơn.”

“Chẳng phải Diêm Quân Lệnh chính là Benson?” theo những gì mà Hoắc Quốc Bang biết Benson thật đã chết đi rất sớm, Hoàng Giác nói người trong Video này là Benson, khác gì nói người đó chính là Diêm Quân Lệnh.

“Cái này... Diêm Tổng tuy nhiên đã đóng vai mấy tháng Benson, nhưng không phải là anh ta, người trong video đó rất có thể là lúc Benson còn sống thì đã bị quay lén.” Hoàng Giác giải thích.

Nhưng Hoắc Quốc Bang không nể mặt, “Thế cậu có bằng chứng gì chứng minh người đàn ông trên đó không phải là Diêm Quân Lệnh?”

“Cái này...” thư ký Hoàng chần chừ, sắc mặt tỏ vẻ khó xử.

“Ừm? Ngay cả cậu cũng không có cách?” thần sắc Hoắc Quốc Bang chợt lạnh xuống, ông biết ngay là mình làm sao có thể vu oan cho một thằng nhóc con được.

“Cũng không phải là hoàn toàn không có cách.” Nhìn thấy thần tình của ông chủ mình thế này, Hoàng Giác biết mình còn không nói ra chắc lại xảy ra chuyện.

Hoắc Quốc Bang lườm một mắt, nhưng ông không nghĩ là thư ký của mình có cách nào tốt cả.

“Chuyện là thế này, khi trên đường đến đây, tôi đã xem hết đoạn video đó, sau đó lấy ra một số số liệu của Diêm Quân Lệnh trong chương trình > để tiến hành việc so sánh, quả nhiên đã phát hiện được sự khác biệt.” Nói xong thư ký Hoàng đã đưa bản số liệu đến trước mặt Hoắc Quốc Bang.

Nhưng Hoắc Quốc Bang lại nhìn vào thư ký Hoàng như đang nhìn một người biến thái, “Cậu đã xem hết toàn bộ video khi trên xe?”

“Ông chủ, tôi làm vậy là vì công việc.” trên mặt thư ký Hoàng chớp qua một tia ngại ngùng, sau đó chân thành giải thích.

“Oh.” Ai ngờ ông chủ của mình lại không nể mặt, chỉ oh một câu một cách không để tâm.

Thư ký Hoàng cuồng lên, “Tôi thật sự là vì công việc.”

“Không cần giải thích, càng già càng biến thái.” Hoắc Quốc Bang không nghe giải thích của thư ký Hoàng, trực tiếp đánh giá.

“Tôi... ngài xem bản số liệu trước đi.” Thư ký Hoàng thật sự sắp bị tức chết bởi ông chủ mình, nhưng ông vẫn phải gắng sức kiểm chế giải thích.

Hoắc Quốc Bang cầm qua bản báo cáo của thư ký Hoàng, khóe môi ông không ngừng co giật, “Cậu là dựa vào cái này để phản đoán?”

“Tôi thấy số liệu này khá là đang tin cậy.” mặc kệ cười giễu của ông chủ, thư ký Hoàng khẳng định trả lời.

“Cho nên màu da và tỉ lệ cơ bụng của người đàn ông trong video này có sự khác biệt với Diêm Quân Lệnh, vì vậy người này không phải là Diêm Quân Lệnh?” Hoắc Quốc Bang cảm thấy thư ký Hoàng đang đùa giỡn.

“Ông chủ, ngài có thể là vẫn chưa biết bối cảnh trường thành của Diêm Quân Lệnh, anh ta mười mấy tuổi đã đi vào bộ đội, tham gia các huyến luyện quân sự chuyện nghiệp với thân phận là nhân viên phi chính quy, biểu hiện xuất sắc, làm sao mà có thể là một quý công tử da non thịt mỏng thế được, với lại trên người Diêm Quân Lệnh có vết thương, còn người trong video đó lại không giống người từng bị thương.”

“Cho nên từ đó có thể suy đoán ra, người trong video đó không phải là Diêm Quân Lệnh, mà là Benson thật.”

“Nhìn kỹ thật nhỉ.” Hoắc Quốc Bang nghe xong phân tích của Hoàng Giác, nói với giọng điệu quái đản.

Thư ký Hoàng hoảng hốt, “Tôi làm vậy cũng là vì công việc, vì công việc.”

“Hừ, nói như vậy, tức là tôi đã vu oan thằng tiểu tử họ Diêm đó?” một đàn ông luôn đứng trên một vị trí cao như Hoắc Quốc Bang, chịu thừa nhận mình đã phạm sai là một việc không hề dễ dàng chút nào.

Nghe thây câu này thư ký Hoàng càng thêm hoảng sợ, “thực chất ngài đã biết điều đó từ lâu, nhưng chỉ vì không cam lòng thôi.”

“Không cam lòng ư?” Hoắc Quốc Bang hỏi lại một cách tự chế giễu.

Ông ta đã sống hơn nửa đời người, lục đục đấu tranh hơn nửa đời người, đến cuối cùng ông vẫn cô đơn một mình, không có con cái, ngay cả cô gái mình đã yêu sâu giờ cũng hồn quy tây thiên, một mình ông tự quản lý một sản nghiệp khủng lồ như này, nhìn người xung quanh đang vì phần tài sản này mà tranh đấu đến mức người chết ta sống, lòng bụng ông cũng dần cứng rắn hơn.

Nhưng khi gặp lại Lâm Lam, ông đã nhận thức được hóa ra ông vẫn còn một đứa con gái.

Nhưng con gái này cũng là con gái của kẻ thủ, là sự tồn tại rất mâu thuẫn đối với ông.

Ngay cả bản thân ông cũng không biết trước đây khi tiếp cận Lâm Lam là mang theo một tâm trạng gì, đến cuối cùng trong lòng có chút căm hận, cũng có chút tiếc nuối.

Cả đời ông đã bỏ qua rất nhiều thứ, đến cuối cùng ông đã phát hiện được thứ bỏ sót đáng tiếc nhất là trong thời gian trưởng thành của con gái lại vắng mặt ông.

Bây giờ muốn xen vào, nhưng đáng tiếc là quá trình trưởng thành của Lâm Lam đã qua đi, tính tình của cô bé cũng được bồi dưỡng rất tốt, không tự cao, biết khiêm tốn, không còn cái gì nữa là ông có thể cho được.

Cho nên Hoắc Quốc Bang đã lựa chọn Diêm Quân Lệnh mà luôn khiến Lâm Lam đau lòng này.

Ông muốn dùng Diêm Quân Lệnh để chứng mình, ông không phải là một người cha hoàn toàn không có tác dụng, ông có thể giúp Lâm Lam bỏ đi người đàn ông lăng nhăng này, tìm cho cô một người chồng chung thủy, nhưng ông đã quên mất một điều, những gì Lâm Lam thật sự muốn.

Bất kể là cha đẻ như ông, hay là những cuộc sống mà ông muốn sắp xếp cho cô ta, đều không phải là những gì Lâm Lam muốn.

Cô bé đó nói, cô chỉ muốn có Diêm Quân Lệnh.

Hoắc Quốc Bang ban đầu còn cho rằng nha đầu này không có chí khí, bây giờ ông bị Diêm Quân Lệnh giở trò, còn nhận thức được mình đã hiểu nhầm người thanh niên này, đến giây phút này mới có chút bừng tỉnh.

Lâm Lam yêu Diêm Quân Lệnh như vậy không phải là không có lý do.

“Ngài xem, bây giờ nên...” thấy ông chủ im ỉm không nói gì, thư ký Hoàng không nhịn được muốn xin phép ý kiến của ông chủ.

“Hừ, thằng nhóc đó ra tay cũng hung tợn, hủy đi chuyện làm ăn Đông Nam Á của chúng ta.” Giải thích được hiểu nhầm rồi, nhưng bây giờ vẫn còn sổ chưa tính hết, Hoắc Quốc Bang cắn môi nghiến răng nói.

Thư ký Hoàng suýt thì dùng tay đập đầu, ông biết tên tiểu tử nhà họ Diêm này không phải là người bình thường, nhưng ai ngờ lại làm ra chuyện như này.

“Đánh rắn đánh bảy tấc, cậu ta làm vậy đã bóp đúng vào điểm chết của tôi, muốn tôi bỏ qua cho họ.” Hoắc Quốc Bang làm sao mà không biết được ý đồ của Diêm Quân Lệnh.

“Thế ngài... dù thế nào đi chăng nữa Diêm Tổng là ông chồng của đại tiểu thư, ngài xem...”

“Hừ, coi lại thì cậu ta cũng không phải là người nhúc nhát!” ngữ điệu của Hoắc Quốc Bang vẫn không tốt, nhưng thư ký Hoàng đã hiểu tính cách của ông lại thở nhẹ trong lòng, không ngờ sau khi qua chuyện này, Diêm Quân Lệnh lại vào mắt được của ông chủ.

“Đại tiểu thư ngày mai đi tham gia cuộc thi siêu mẫu quốc tế, vòng một tổ chức ở Bắc Kinh, ngài xem...” kỹ xào nói nửa chừng của thư ký Hoàng này cũng không biết học từ đâu.

“Hừ, cáo già này.” Hoắc Quốc Bang rủa thầm một câu.

Thư ký Hoàng cười gượng, nhưng trong lòng cũng ném đá, không biết ai mới là con cáo thật.

“Đồ mà tôi dặn cậu đã lấy được chưa?” mặc kệ biểu cảm của thư ký mình nữa, Hoắc Quốc Bang chuyển sang một chủ đề khác hỏi.

“Ông chủ, không phải là tôi không lấy về, mà là thật sự không lấy được. từ việc phát sinh lần trước của nhà họ Diêm, người được vào làm giúp việc và ô sin được lựa chọn rất kỹ lưỡng, căn bản không lấy được ảnh về. Đừng có nói gần, ảnh đứng xa cũng không có.” Thư ký Hoàng bất lực xoè tay.

CHOANG!

Hoắc Quốc Bang bực bội dùng tay đập bàn, “Nói như vậy tức là bây giờ tôi không thể nhìn thấy cháu ngoại tôi rồi sao?”

“Chuyện này...” thư ký Hoàng khó xử.

“Thế nó có lớn lên tí nào chưa? có thông minh hơn không?” Hoắc Quốc Bang không nhịn được tiếp tục thủ thỉ.

“Hình như biết nói bố mẹ rồi, với lại thông minh lắm, nhưng vì lần trước đại tiểu thư muốn rời khỏi Diêm Tổng, hai người cãi nhau rất to, em bé hình như cũng bị ảnh hưởng, nghe nói đã gầy đi khá nhiều, tính cách cũng không hoạt bát như trước đây.” Thư ký Hoàng ngay cả chuyện nghe nói cộng thêm một chút tự bịa đều kể hết cho Hoắc Quốc Bang.

“Cậu nói cháu ngoại tôi gầy rồi?” ngữ điều của Hoắc Quốc Bang nặng nề thêm, trực tiếp đứng dậy từ trên ghế, từ khi nhìn thấy ảnh của tiểu sư tử, với lại từng đứng xa xa xem mặt mấy lần sau, Hoắc Quốc Bang đã luôn nhớ đến cháu ngoại này.

Ngày thường không nói, nhưng trong lòng lại không ít nhớ nhung.

“... Hình như vậy.”

“Người của nhà họ Diêm không ai để ý sao?” Hoắc Quốc Bang rất tức giận.

“Nói là tiểu thiếu gia không nhìn thấy được mẹ nên tâm trạng không tốt, ăn cũng ít đi, người ngoài dỗ dành cũng không được.” thư ký Hoàng giải thích.

“Thế thì bảo Lâm Lam về nhà đi xem đứa bé!”

“Chẳng phải ngài trước đây không muốn cho đại tiểu thư có dính dáng nhiều với nhà họ Diêm sao?” thư ký Hoàng thấp giọng nói.

“Tôi... hừ!” Hoắc Quốc Bang hình như ý thức được đây là lỗi lầm của mình, lộ vẻ ngượng ngùng hừ một tiếng, lại hỏi tiếp, “Đứa bé còn biết gọi gì?”

“Bà nội?” thư ký Hoàng nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ông ngoại thì sao? 7 tháng rồi còn không biết gọi ông ngoại sao?” Hoắc Quốc Bang cuống lên.

“Đây thì...” thư ký Hoàng cảm thấy ông chủ mình thành một người đã ăn phải thuốc biến ngu trên vấn đề này, không có ông ngoại thì làm sao mà biết gọi ông ngoại?

Hoắc Quốc Bang gào xong hình như cũng nhận thức được gì, lặng lẽ im mồm lại.

Im lặng một lúc lâu, “Bảo người của anh trai tôi đi xử lý việc Đông Nam Á, cậu ngày mai đi với tôi xem cuộc thi của cô ta.”

“Cuộc thi của ai?” thư ký Hoàng nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Hoắc Quốc Bang hung tợn lườm vào, quay lưng ra khỏi chỗ này, ông phải đi ngủ bù.

Người thanh niên bây giờ, quả thật không thể để ông thấy nhẹ nhàng được.

Thư ký hoàng nhún vai, ông cũng thấy rất ủy khuất chứ.

Nhưng mà ngày mai là cuộc thi của đại tiểu thư rồi, mong mọi thứ được thuận lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi