SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Edit: Lam Nhi Nam

Beta: Hướng Dương

Tình huống rất khẩn cấp, thân máy bay lắc lư dữ dội, ngồi cũng không vững.

Phi công gần như không nghĩ đến tình huống bất ngờ này, anh ta không khỏi chửi thành tiếng, hai hàng lông mày cau chặt lại.

Nhưng dù sao cũng là một phi công có kinh nghiệm phong phú, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cất giọng lạnh nhạt nói: "Bây giờ chúng ta đã tới khu vực rừng mưa, nhưng đột nhiên có sương mù, ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị hạ cánh!"

Thật sự là mọi chuyện ngoài ý muốn đều tới cùng lúc.

Thời Hoan thầm nghĩ, thân máy bay thực sự lắc lư rất mạnh, khiến cô cảm thấy có chút nôn nao, cô nhíu mày thật chặt, quay đầu qua một bên muốn phân tán sự chú ý, không ngờ lại tình cờ nhìn xuyên qua ô cửa sổ, thấy rõ tình hình bên ngoài.

Chỉ thấy độ cao của máy bay trực thăng đang giảm nhanh chóng, nhưng lại dần dần hướng về phía mỏm đá nhô ra ở vách núi, nếu va chạm trực tiếp như vậy, hậu quả thực sự khó mà lường được.

Mắt thấy khoảng cách giữa bọn họ và mỏm đá ngày càng gần, trong khoảnh khắc giữa lằn ranh sinh tử, mặc dù mấy năm qua Thời Hoan đã chứng kiến biết bao cuộc sinh ly tử biệt, vậy mà lúc này kề sát với tử thần, cô vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cô hoảng sợ, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Từ Dã đang ngồi bên cạnh, đầu ngón tay có chút run rẩy, bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Dường như Từ Dã cảm nhận được sự bất an và sợ hãi của cô, trở tay nắm lấy tay cô thật chặt.

Trong giây phút lúc hai bàn tay chạm nhau, Thời Hoan đối diện với tầm mắt của anh, trông thấy mắt anh vẫn bình thản như cũ, không có nửa phần hoảng loạn, không một chút gợn sóng.

Không rõ vì sao, Thời Hoan cũng thấy an tâm hơn.

Cổ họng cô thắt lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.

Xong, cô và Từ Dã còn chưa chính thức xác định mối quan hệ, bọn họ còn chưa làm lành trở lại, mà đã phải bỏ mạng ở đây sao?

Nếu như lần này thật sự xảy ra chuyện, cô cô vẫn còn bao điều chưa nói với anh, chẳng phải cô quá thiệt hay sao?

Nghĩ vậy, Thời Hoan cắn môi, hé miệng định nói gì đó với Từ Dã. Nhưng anh lại nghiêm nghị cắt ngang: "Im miệng, có chuyện gì đợi lát nữa nói."

Trong mắt Thời Hoan hiện lên chút hoảng loạn, cô vội nói: "Không được, em sợ lát nữa sẽ không thể nói được."

"Khi nào anh còn ở bên cạnh em, thì em sẽ không gặp bất kỳ sự nguy hiểm nào." Từ Dã cắt ngang những lời cô muốn nói, giọng trầm thấp: "Cho nên yên lặng đi, bây giờ có định nói chia tay thì hẵng nói."

Thời Hoan nghe vậy khẽ run lên, những lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng dường như đều bị lãng quên hết, đột nhiên một chữ cũng không nói nên lời.

Chỉ một câu nói của Từ Dã đã đủ khiến cô an tâm, lúc này nhắm chặt hai mắt, nín thở căng thẳng nắm chặt tay anh, chờ mong một cơ hội được sống sót.

Nếu như lần này còn sống, vậy...

Ý nghĩ của Thời Hoan còn chưa kịp rõ ràng, trực thăng đã nhanh chóng lướt qua vách núi đã, hạ cánh thành công.

Cát bụi nổi lên tứ phía, gió quật các cành cây ngọn cỏ bay lả tả khắp nơi, sau đó hòa vào màn sương mù trong không trung từ từ rơi xuống.

Trong nháy mắt khi trực thăng ổn định lại, mọi người không khỏi thở phào.

Thời Hoan lặng lẽ mở mắt, sự lo lắng cuối cùng cũng biến mất. Từ Dã bên cạnh đương nhiên cũng đã trấn định lại, nét nghiêm nghị lạnh lùng trên gương mặt đã vơi đi chút ít, anh nghiêng đầu sang nhìn Thời Hoan, đang muốn mở miệng, nhưng đúng lúc này cô lại lao vào lòng anh.

Trong chớp mắt khi thân hình mềm mại chui vào lòng anh, Từ Dã khựng lại.

Một lát sau anh thấy buồn cười, sự dịu dàng trong đáy mắt không thể kiềm nén được mà bộc lộ ra ngoài.

"Hạ cánh an toàn!" Trương Đông Húc nói, xúc động vỗ ngực một cái, lập tức ôm lấy Lý Thần Ngạn và Lưu Phong ngay bên cạnh, cảm động đến không thể nói nên lời.

Cậu ta có cảm giác đại nạn thoát chết, nhưng mà hai người anh em này dường như lại không có bất kỳ cảm xúc gì, cũng không nói một lời nào.

Trương Đông Húc không khỏi có chút buồn bực, cậu ta cúi đầu nhìn hai người, thấy bọn họ đều đang dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm sang phía đối diện, cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn theo...

Đập thẳng vào mắt là Thời Hoan đang vùi trong lòng Từ Dã, Từ Dã vòng tay ôm lấy cô.

Càng không thể tin được là, đội trưởng Từ mặt lạnh của bọn họ, lúc này lại nở nụ cười, dáng vẻ dịu dàng chưa từng có.

Trong nháy mắt, Trương Đông Húc nhanh chóng cúi đầu, hai tay cũng không rảnh rỗi lập tức đè đầu của Lý Thần Ngạn và Lưu Phong xuống.

Cậu ta mặc kệ việc hai người không kịp phản ứng, vừa ấn đầu bọn họ, vừa hạ giọng nhắc nhở: "Nào, chuyện nhạy cảm đừng có nhìn, đừng có nhìn, tôi mù rồi..."

Mi mắt của Lý Thần Ngạn giật giật, lập tức ngồi thẳng dậy nói, "Quen dần đi là vừa, kêu ca cái gì?"

Lưu Phong không kìm được chửi mắng Trương Đông Húc, nhanh chóng gạt bàn tay của cậu ta trên đầu mình ra, "Hóa ra, người lạnh lùng như đội trưởng Từ cũng có thể có mùa xuân!"

Từ Dã: "..."

Anh nghe được rất rõ ràng.

Thời Hoan nghe vậy cũng giật mình, nhanh chóng rời khỏi vòng tay Từ Dã. Cô khẽ ho một tiếng để xua tan bầu không khí ngại ngùng, sau đó sắc mặt lập tức trở lại bình thường. Cô đứng dậy vỗ vỗ vào người như đang phủi bụi, khuôn mặt không chút ửng hồng, "Được rồi, chúng ta thực sự quá may mắn, việc này không nên chậm trễ, mau bắt đầu tìm kiếm cứu nạn!"

Nói xong, cô cũng không để ý thái độ của mọi người, nhảy xuống khỏi khoang máy bay,nhìn xung quanh để đánh giá qua tình hình.

Bọn họ đang ở một khu đất bằng phẳng, cách đó không xa là khu vực rừng nhiệt đới.

Sương mù bao phủ, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất ẩm thấp, vô số cây đại thụ đứng sừng sững che khuất cả bầu trời, khiến cho khu rừng có vẻ u ám, chỉ có thể trông thấy một vài điểm sáng mờ mờ, cũng không rõ có phải là phát ra từ sinh vật sống hay không.

Mức độ nguy hiểm của rừng nhiệt đới là không thể lường trước, lúc này lại chính là thời gian hoạt động của nhiều loài thú, nếu trong quá trình tìm kiếm vô tình xảy ra chuyện gì thì phiền phức kéo theo có thể rất lớn. Dã thú sợ lửa, nhưng để tránh việc hành tung bị bại lộ, việc đốt đuốc là điều không thể, bọn họ chỉ có thể từ từ di chuyển.

Lúc này trời đã tối, không còn ánh sáng của mặt trời, mức độ khó khăn của việc tìm kiếm cứu nạn là không nhỏ.

Thời Hoan có chút buồn bực, không biết nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn lần này sẽ phải vật lộn tới khi nào.

Sau khi mọi người trang bị vũ khí cơ bản xong liền nhanh chóng tập hợp, Lý Thần Ngạn nhanh chóng tóm tắt lại tình hình hiện tại, nét mặt cũng có chút buồn bã.

Nhiệm vụ cứu nạn lần này không mấy suôn sẻ, đây là điều có thể xác định từ trước.

Trước khi nhảy xuống khỏi khoang máy bay, Từ Dã quay đầu, liếc mắt nhìn về phía phi công: "Lát nữa tiếp ứng ở đâu?"

"Liên hệ bằng bộ đàm, tôi đợi ở đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ định vị vị trí của mọi người và qua đón."

Nghe được câu trả lời, Từ Dã liền gật đầu rời khỏi cabin, anh đi tới trước mặt bốn người, giơ tay ra hiệu về phía khu rừng, bắt đầu di chuyển.

Hoạt động tìm kiếm cứu nạn bắt đầu.

Thời Hoan đã đồng ý luôn theo sát Từ Dã, nên cô luôn chăm chú đi theo bên cạnh anh. Sau khi đi vào khu vực rừng nhiệt đới, phút chốc mọi ánh sáng đều dần dần biến mất, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật như trước, vì vậy vấn đề này không đáng lo mấy.

Chỉ là mọi việc đều phải cẩn trọng, nơi này toàn là bùn đất ẩm ướt, đặt chân lên đâu cũng đều có cảm giác giống nhau. Mỗi bước chân của Thời Hoan đều rất nhẹ nhàng, cô sợ bỗng nhiên giẫm phải vật gì đó sẽ gây ra tiếng động.

Cô vốn là người được bổ sung giữa chừng, nhất định không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ, chỉ cần phối hợp thật tốt là được.

Nghĩ vậy, Thời Hoan mím chặt môi, tất cả mọi cảm giác choáng váng sinh ra lúc ở trên trực thăng đều tan biến hết, lúc này cô chỉ biết tập trung mọi sự chú ý để thăm dò tình hình xung quanh, và để ý xem có tiếng người hay không.

Đi về phía trước được một đoạn, Từ Dã đột nhiên dừng lại, thấp giọng nói: "Nơi này chính là nơi tiểu đội bị mất liên lạc, chú ý hành động."

Giọng anh được đè nén vô cùng thấp, gần như hòa cùng với sự yên tĩnh của bóng đêm.

Ba người còn lại ra dấu tay, ý bảo đã hiểu, sau đó lập tức phân công nhau hành động.

Tuy nói là phân công hành động, nhưng thực tế khoảng cách tách nhau ra không cách nhau quá xa, dù sao ban đêm trong rừng nhiệt đới nguy hiểm bốn bề, vào thời khắc mấu chốt có thể tiếp ứng cho nhau cũng rất tốt.

Thời Hoan mặc nhiên đi theo Từ Dã, cô cẩn thận bước đi, vẫn luôn cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại ở xung quanh, muốn nhìn xem tiểu đội có lưu lại gì hay không.

Nhưng đúng lúc này, nơi Thời Hoan đặt chân lên, dường như có gì đó không đúng.

Cảm nhận trong bóng tối của cô rất nhạy bén, lúc này liền dừng lại tại chỗ, nhanh chóng kéo áo Từ Dã, khiến anh chú ý về phía bên này.

Từ Dã nghiêng đầu nhìn sang chỗ Thời Hoan, thấy cô nghiêm túc chỉ xuống dưới chân mình, ngay sau đó, cô nhẹ nhàng ra hiệu bật đèn sáng.

Từ Dã hiểu ý, lấy đèn pin loại nhỏ ra, anh ngồi xổm xuống, điều chỉnh độ sáng của đèn ở mức thấp nhất, chiếu vào nơi Thời Hoan đang đứng.

May mà Thời Hoan chỉ giẫm phải phần rìa xung quanh, nhưng ngay cạnh đó chính là một dấu giày.

Bùn đất này rất mềm xốp, nếu có người đứng một thời gian lâu thì sẽ lưu lại dấu giày, hết sức rõ ràng.

Cảm giác của Thời Hoan thực sự rất nhạy bén, cô chỉ mới giẫm phải một dấu giày hơi lõm xuống mà đã phát hiện ra có điểm bất thường, gọi Từ Dã dừng lại.

Thấy mình có thể giúp được gì đó, khóe môi Thời Hoan khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng nhân chân, cũng ngồi xổm xuống quan sát dấu giày.

Là giày quân đội, tuyệt đối không sai.

Dâu vết này không phải của tiểu đội mà là do phiến quân lưu lại.

Thời Hoan đang muốn nhìn xung quanh xem còn dấu giày nào nữa không, nhưng Từ Dã đã chiếu đèn sang chỗ khác, anh nhìn qua phía đó, lông mày hơi cau lại.

Thời Hoan nhìn theo, phát hiện chỗ anh chiếu sáng cách đó không xa là một gốc cây, bên trên có dấu vết lồi lõm, cô trong lòng khẽ hồi hộp, tập trung nhìn kỹ, quả nhiên là vết đạn bắn.

Nơi này đã xảy ra nổ súng.

Xem ra tình huống cũng không mấy khả quan.

Sau khi Từ Dã quan sát xong vết đạn trên thân cây, liền nhanh chóng tìm kiếm dấu giày ở gần đó, quả nhiên tìm thấy những dấu giày nông sâu khác nhau dẫn tới một hướng đi.

Xem ra sẽ nhanh chóng tìm được thôi.

Thời Hoan mới vừa thở phào nhẹ nhõm, khi bước đi cũng không còn dè dặt như trước nữa, nhưng lập tức liền đá trúng vật gì đó, giống như là một vật bằng lim loại.

Vật kia phát ra tiếng "cạch" rất khẽ, nhưng giữa khu vực rừng nhiệt đới yên tĩnh này lại vô cùng rõ ràng.

Thời Hoan liếc nhìn, phát hiện thứ mà cô đá trúng, không ngờ lại là một khẩu súng.

Ánh mắt cô khẽ chấn động, đang định lên tiếng thì Từ Dã bỗng nhiên tắt đèn pin đi, tia sáng liền biến mất.

Thời Hoan ngẩng người, thấy hành động của Từ Dã dường như cô đã hiểu ra gì đó, ngay lập tức ngồi thụp xuống. Cùng lúc, Từ Dã lao tới bên cạnh cô, một tay đè cô cúi thấp xuống, dường như vô cùng vội vã.

Ngay sau đó, tiếng đạn bay ra khỏi nòng súng vang lên cách đó không xa.

Xuyên qua bầu không khí ẩm ướt, lao thẳng về phía hai người.

Sun: Hôm nay phải đi mượn máy tính để cố beta xong chương mới T^T

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi