SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Đầu tháng năm, những cơn mưa kéo dài rả rích hơn, khắp núi Mộc Tử lúc nào cũng chìm vào trong trạng thái ẩm ướt. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, giữa núi rừng mây trôi lượn lờ, những giọt nước tinh khiết tí tách chảy từ những phiến lá trúc rơi xuống khe đá phát ra tiếng kêu tòm tõm, rung động.

Tạ Đình lái xe chạy vòng vòng giữa con đường ngoằn ngoèo trên sườn núi cao, tốc độ đi vừa phải, một tay cầm vô lăng điều khiển, một tay thì nhàn nhã chống lên khung cửa, nghĩ về vài chuyện linh tinh.

Tối hôm đó, cô nge được đám người Tư Á nói núi Mộc Tử có rất nhiều điều kì bí, những du khách là nữ đến đó đều đa số mất tích không một chút dấu vết, qua miệng của nhiều người dần dà nơi đó trở thành một nơi ma quái đầy quỷ dị. Ban đầu Tạ Đình nghe xong chỉ cười khẩy không mấy quan tâm, thế nhưng đến ngày hôm sau nhận được cuộc gọi của Tổng Biên Tập, cô ít nhiều cũng biết được cảnh sát nghi ngờ đó là một hang ổ của những tên tội phạm buôn người đầy xảo trá và tinh vi.

Cuộc sống ở đô thị khiến cho Tạ Đình chán nản và mệt mỏi hết sức, làm cái gì cũng không vừa ý được chính bản thân mình, đã vậy lại còn thêm những lời cằn nhằn của mẹ khiến cho tâm trí cô càng trở nên phát điên. Vì thế sau một hồi đấu tranh rất lâu, cô cũng quyết định tự mình lên núi Mộc Tử trải nghiệm cảm giác mạnh, vừa muốn thu thập được một chút thông tin nào đó về cái tệ nạn kia. Nếu may mắn, có thể giúp cho cô một bước lên cao, điều đấy cũng không hẳn là quá tệ.

Xuất phát từ sáng sớm cho đến sẩm tối Tạ Đình mới ngấp nghé được lưng chừng núi, xung quanh nơi này đều hoang vu không có điện đường hay trạm dịch nào hết. Cô nhìn đồng hồ đã muộn, sương sớm trên núi buông xuống rất lạnh cho dù thời tiết có là tháng năm đi chăng nữa, chẳng mấy chốc da thịt đã trở nên lạnh toát.

Màn đêm rất nhanh liền phủ xuống, tiếng côn trùng cũng bắt đầu rền vang khắp đoạn đường hẻo lánh, rồi tiếng gió xào xạc bên ngoài càng làm tăng lên độ kì bí của cả ngọn núi mà mọi người vẫn đồn thổi là “ ma ám”.Với người khác thì không biết sao, nhưng đối với Tạ Đình những điều này chẳng hề có một chút gì phải suy nghĩ hết. Cô vẫn chậm rãi lái xe từ từ trên con đường vắng, sau nửa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy được một biển nhà nghỉ, bản thân chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều liền nhanh chóng ngoặt xe rẽ vào.

Ở đây vốn hẻo lánh, lại thêm những lời đồn thổi cho nên không có mấy người lui tới, nhìn bãi đỗ xe chỉ lác đác có vài ba chiếc, Tạ Đình bất giác mím môi cười khổ. Nơi này trước kia là một trong những điểm phượt của những người trẻ tuổi, nhưng toàn vì những lời không đâu mà dần dần không còn ai dám bén mảng tới, không cần nói cũng biết là việc kiếm tiền càng ngày càng trở nên khó khăn hơn rồi.

Tắt máy, bước xuống khỏi xe, lấy vali, Tạ Đình bước một mạch đi về phía quầy nhà nghỉ, nhìn nghiêng dọc một lúc vẫn không thấy ai khác ngoài người đàn ông cao lớn mạnh mẽ trước mặt đang đứng đọc báo, đoán chừng anh ta chính là lễ tân nên cũng không khách sáo, nói.

- Tôi cần một phòng, cảm ơn.

Tô Dịch buông tờ báo xuống mặt quầy, không hề ngước lên nhìn Tạ Đình trước mặt mà chỉ đưa tay ra, cất giọng trầm trầm.

- Chứng minh thư. Thuê bao lâu. Phòng loại nào.

Tạ Đình thả chiếc vali xuống đất, cô kéo chiếc ghế cao gần đó ngồi lên, đôi mắt như có như không lướt nhìn ngón tay sạch sẽ săn chắc của Tô Dịch, cất giọng hời hợt.

- Ở đây có mỗi mình anh kinh doanh nhà nghỉ. Gía phòng chắc là rất đắt.

Tô Dịch gật đầu, anh không quá quan tâm đến Tạ Đình đang hỏi chuyện, đáp:” Bình thường, nếu ở lâu thì sẽ giảm giá, nếu ở một đêm thì hai trăm tệ một ngày, tiền ăn tự túc bỏ ra”

“ Ồ, như vậy chỉ cần một ngày vài khách là anh cũng kiếm được mấy nghìn tệ, công việc khá là nhàn mà lại thu nhập cao”

Tạ Đình trầm trồ trong kinh ngạc, ẩn sâu trong câu nói là lời giễu cợt, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không có rời Tô Dịch lấy nửa giây. Đó là một người đàn ông rất là đẹp, không phải đẹp theo kiểu công tử mà đẹp theo kiểu hoang dã, giống như con sói đầu đàn giữa một bầy sói hoang đầy hung dữ vậy. Mắt hổ phách, ngũ quan cân đối anh tuấn, da màu đồng chắc nịch đầy bắp thịt, tóc gọn gàng thô kệch nhưng không kém phần ngỗ ngược. Một gương mặt phải nói là khiến cho người khác đã gặp qua thì không thể nào quên được.

Tạ Đình châm cho mình một điếu thuốc lên hút, cô nhìn Tô Dịch trước mắt đang đứng chờ đợi mình trả lời, bộ dạng tùy ý không hề có một chút quan tâm nào đối với lời tám chuyện của cô hồi nãy, khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười.

- Thuê hai tháng, hoặc là có thể lâu hơn nữa.

Tô Dịch nhận được câu trả lời lúc này mới lại bắt tay vào làm việc, anh lôi giấy bút ra viết sổ sách một hồi, sau đó đẩy chứng minh thư lại cho Tạ Đình, giọng nói cất lên nhàn nhạt.

- Đóng tiền một tháng trước, năm nghìn tệ, được khuyến mãi bữa sáng và sữa tươi. Bữa trưa và bữa tối có thể mua ở nhà ăn, hai mươi tệ một suất bình thường, ngon hơn thì tăng giá tiền lên.

Tạ Đình ồ lên một tiếng, cô lấy tiền ra trả cho Tô Dịch, anh nhận lấy đếm qua một lượt, thấy đủ mới lấy chìa khóa phòng đưa cho cô, nói.

- Phòng 202, tầng hai phòng thứ 4 bên tay phải. Nước ở đây khan hiếm nên những giờ không cần thiết sẽ không cấp nước, nhớ chú ý một chút.

Nói xong Tô Dịch cũng không có nhìn Tạ Đình thêm một lần nào nữa, anh tiếp tục cầm lấy tờ báo lên đọc, coi như sự tồn tại của cô lúc này không hề có.

Tạ Đình cũng không phải là kiểu người mặt dày quá mức, tuy cô thấy hứng thú với người đàn ông trước mặt thật nhưng mà cả ngày đi đường đã mệt mỏi, nên suy nghĩ một hồi cũng cầm lấy chìa khóa rồi trở về phòng của mình. Dù sao thì người này cũng là ông chủ hoặc nhân viên gì đó ở đây, thời gian gặp nhau về sau còn rất nhiều, cô không tin là mình không thể khai thác thêm được nhiều điều về con người đó.

Vào đến phòng, Tạ Đình đá chiếc vali về phía tủ, sau đó nhanh chóng lột quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa một trận. Lúc chập tối có ăn đỡ một chiếc bánh hamburger nên giờ cũng thấy hơi lửng bụng, cho nên sau khi ngả người xuống nệm, cô rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ của mình.

Giấc ngủ phải nói là rất say.

Đến nửa đêm, tiếng sấm ầm ầm bên ngoài rền vang cuối cùng cũng đánh thức Tạ Đình tỉnh giấc. Cô chợt mở mắt ấn công tắc điện, căn phòng sáng bừng như ban ngày, thời gian lúc này mới chỉ có ba giờ sáng.

Ngủ không được nữa, Tạ Đình liền lôi máy tính ra xem lại mấy bức ảnh mình chụp đợt trước, nhìn một hồi phát chán với màu sắc lẫn lộn, cô bực mình lầm bầm trong miệng mấy câu chửi tục tĩu. Mỗi lần bản thân cảm thấy không còn nhiệt huyết là một lần chính cô để khả năng của mình bị tụt dốc nghiêm trọng, cho dù có cố gắng đến mấy đều không tìm được một sự ưng ý, dần dà nó đã trở nên ám ảnh.

Gần sáng, mưa tạnh, bầu trời trở nên quang đãng và trong lành hơn. Tạ Đình xuống giường làm vệ sinh cá nhân, tùy tiện trang điểm một chút lên mặt, sau đấy liền bước xuống sảnh.

Hôm qua đến muộn nên không biết ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người, lúc này tiến về phía nhà ăn cũng thấy xuất hiện đến bốn năm tốp nam nữ đủ cả, có lẽ là những nam nữ thanh niên thích đi phượt và thám hiểm.

Tạ Đình không quan tâm đến điều đấy lắm, cô tùy tiện chọn cho mình một chỗ rồi đợi bữa sáng. Một lúc sau cũng thấy có một cô gái tuổi khá là trẻ bưng ra, cô ta nhìn cô cười nói.

- Chị là khách thuê trọ tối hôm qua phải không ạ. Đây là bữa sáng của chị, nếu có yêu cầu gì thêm chị cứ nói với em nhé. Em là chủ nhà nghỉ ở nơi này.

Động tác uống sữa của Tạ Đình chợt khựng lại, cô quay sang nhìn cô gái tự giới thiệu là chủ nhà nghỉ, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Đó là một cô gái thoạt nhìn trẻ hơn cô vài tuổi, mặc bộ váy người Tạng, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, khi cười sẽ lộ rõ hai bên núm đồng tiền rất là duyên, giống như mặt trời sáng rực trên đỉnh núi ngoài kia vậy.

- Cảm ơn, có gì tôi sẽ gọi.

Tạ Đình không hỏi về người đàn ông tôi hôm qua cô gặp, cũng không có đưa mắt ráo rác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình đấy nữa. Có lẽ là do cô đoán sai, anh ta chẳng phải người làm ở đây cũng như ông chủ, mà có khi là một người quen của người con gái kia. Nếu không thì sao có thể mảy may như không giúp cô đăng kí phòng với làm thủ tục, rồi còn thuộc làu một loạt nguyên tắc ở nơi này.

- Đúng là vô vị.

Tạ Đình lắc đầu xua đi những suy nghĩ vởn vơ trong đầu mình, cô dùng xong bữa sáng rồi lại trở về phòng, lúc đi ngang qua đám người thanh niên liền nghe thấy họ bàn tán.

- Lúc chiều tối hôm qua mình đã nói với Lưu Mẫn là không được chạy đi trước, có gì cũng không được tách đội ra nhưng cô ta không nghe. Bây giờ thì hay rồi đấy, suốt một đêm không trở về, có khi nào là bị “ quỷ” bắt đi rồi không?

Tạ Đình chỉ nghe được chừng đó vì lúc này cô đã đi đến phía bậc cầu thang, cho nên đoạn sau như nào cô đều không thể nắm được rõ. Cô trở về phòng của mình thay ra một bộ quần áo thoải mái, mang theo máy ảnh, đeo một chiếc kính râm bản lớn che gần hết nửa khuôn mặt, lần nữa bước xuống rời khỏi nhà nghỉ.

Ban ngày, cho nên cô có thể nhìn rõ hết được cảnh vật cũng như mọi thứ xung quanh. Nơi này có thể gọi là một thị trấn nhỏ nơi lưng chừng núi vì tập trung khoảng hai ba chục hộ dân ở lại. Người kinh doanh nhà nghỉ, người kinh doanh thổ cẩm, đá quý, người bán hàng rong, người mặc cả, ồn ào cả một góc.

Tạ Đình nâng máy ảnh lên chụp toàn cảnh trước mặt, chụp được vài tấm ưng ý lại tiếp tục bước tiếp dạo quanh mấy khu nhà nhỏ đơn sơ phía trước. Ngoại trừ nhà nghỉ được xây ba tầng thì những ngôi nhà còn lại ở đây đều là những loại nhà truyền thống, tự dựng của người miền núi.

Đi thêm một đoạn cách nhà nghỉ khoảng chừng mấy trăm mét, Tạ Đình nhìn thấy một bà cụ đang ngồi ở hiên cửa dệt thổ cẩm, bước chân vô thức dừng lại. Mùi hương sữa bơ thơm phức từ chiếc niêu đất bên cạnh bà cụ bốc lên khiến cho bụng cô cồn cào, nếu cô đoán không nhầm thì đó là một thức uống đặc trưng của người Tạng.

Tạ Đình định chụp cho bà ấy vài tấm, thế nhưng cô còn chưa kịp bấm máy thì phía ống kính đã bị một bàn tay to lớn chặn lại, sau đấy là giọng nói trầm trầm vang lên.

- Bà cụ không thích ai chụp ảnh.

Tạ Đình ngẩng đầu lên nhìn Tô Dịch, nhận ra được anh chính là người đàn ông tối qua khóe mi liền nhướn lên, mở miệng hỏi.

- Tại sao không thể? Dù sao cũng chỉ là một tấm.

Tô Dịch buông cánh tay mình xuống, anh không đáp lời với cô mà xoay người tiến về phía căn nhà của bà cụ, đặt chiếc cặp lồng lên bàn rồi nói.

- Bà Chu, cơm nóng lấy ở chỗ Tiểu Vân đó, bà ăn đi không nguội. Hôm nay con bé làm cơm rất là ngon đấy, bà nhớ là ăn hết nha.

Bà Chu gật gật đầu đáp lời Tô Dịch, đôi mắt già nua nhìn lên anh rồi lại nhìn sang Tạ Đình không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh anh, cười một nụ cười hiền từ, đáp.

- Sữa bơ vừa mới quấy, vẫn còn rất nóng và ngậy, uống xong rồi hãy đi làm. Cô gái, cô cũng lại uống một chút đi, đừng có ngại.

Tạ Đình tất nhiên không có từ chối, cô đưa tay nhận lấy chén sữa bơ mà bà Chu đưa cho, thổi thổi nhẹ cho bớt nóng rồi uống từng ngụm thưởng thức. Thời tiết sáng sớm trên núi vẫn còn hơi se lạnh bởi sương đêm, được uống một cốc thức uống nóng hổi béo ngậy cơ thể liền cảm thấy trở nên khỏe khoắn hơn hẳn.

- Cô gái đến đây du lịch sao?

Bà Chu vừa ăn vừa lên tiếng hỏi, Ta Đình nghiêng đầu nhìn sang, cô gật đầu:” Nghe nói nơi đây rất đẹp, nên tự mình muốn đến trải nghiệm một chút. “

- Nếu chỉ tham quan quanh quẩn ở đây thì được, chứ nếu có ý định đi sâu vào trong thôn Tây Nha trong chân núi thì tốt nhất nên dẹp ý định đi thôi. Nguy hiểm lắm, không phải là chuyện đùa.

Bà Chu lắc đầu bất lực trước lời kể của mình, Tạ Đình vốn dĩ muốn hỏi thêm một chút nhưng mà thấy họ có ý lảng tránh cho nên cuối cùng vẫn là giữ im lặng. Cô ngồi bên cạnh Tô Dịch dưới mái hiên đơn sơ, nhìn từng động tác của anh ta đang hí hoáy đan sọt tre cho bà cụ, thành thạo như một người thợ lành nghề, khóe môi không nhịn được liền mấp máy.

- Tôi chụp cho anh một tấm ảnh được chứ.

Tô Dịch hơi khựng lại động tác, anh lạnh nhạt:” Không hứng thú, đừng có chụp”

Tạ Đình ồ một tiếng, cô nhíu đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tô Dịch lâu hơn, không chịu dừng lại sự tò mò của mình ở lại đó, mở miệng.

- Tôi hỏi anh chút chuyện được không? Sẽ không phiền anh quá lâu?

Còn tiếp...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi