SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

“ Tôi thì cảm thấy rất là phiền”.

Tô Dịch ngước lên nhìn Tạ Đình trước mặt, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo của anh quét qua người cô chỉ vài giây rồi lại tiếp tục cúi xuống làm công việc của mình, tỏ rõ thái độ không hợp tác. Anh đã sống ở đây mười năm, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để hiểu hết được tám chín phần của ngọn núi Mộc Tử. Thậm chí loại người mang trong bụng một đống thắc mắc giống như cô ngồi trước mặt hầu như ngày nào anh cũng thấy có tốp người xuất hiện, dần dà nơi đây vốn từ một nơi yên bình bây giờ liền trở nên ồn ào hết sức.

Tạ Đình nghe xong câu trả lời thì có chút ngẩn người, cô hơi nghiêng đầu sang nhìn Tô Dịch, ánh mắt hiện lên một tầng đầy thắc mắc, nhàn nhạt buông lời.

- Chỉ một vài câu hỏi thôi, không làm phiền anh quá lâu đâu. Anh cũng không cần thiết phải cứng ngắc như thế chứ.

Thái độ không mấy quan tâm đến lời cảnh cáo từ mình của Tạ Đình khiến cho Tô Dịch có chút tức giận, anh đặt chiếc sọt đan dở sang một bên, không nhìn cô nữa mà hướng vào trong nhà nói với bà Chu.

- Bà Chu, cháu đi có chút việc, tối về sẽ đan nốt cho bà.

Bà Chu đáp vọng ra bằng giọng già nua mệt mỏi, Tô Dịch lúc này nghe xong cũng yên tâm đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài, tất nhiên theo sau anh chính là cái đuôi Tạ Đình.

Trong bụng vốn đã bùng lên một tầng tức tối, Tô Dịch nghĩ thầm bây giờ nếu Tạ Đình nhì nhằng thêm nữa thì bản thân nhất định sẽ phát cáu mà mắng cô một trận đầy cay nghiệt. Có điều mọi thứ sau đó lại không hề xảy ra như anh nghĩ, người phụ nữ ấy cứ im lặng không hề hỏi thêm mà chỉ lặng lẽ đi theo anh, anh dừng thì dừng, anh bước tiếp thì bước. Thậm chí khi họ càng lúc càng cách xa thị trấn nhỏ cô cũng chẳng hỏi anh là bọn họ đang đi đâu, kiểu như trong suy nghĩ của cô anh không phải là đám người xấu xa mang một bụng âm mưu vậy.

- Đi theo tôi làm gì?

Đi được đoạn rất là xa, Tô Dịch cuối cùng cũng không nhịn được cái cảnh phía sau xuất hiện một người theo dõi chằm chằm nên buộc phải dừng lại, anh xoay người nhìn thẳng vào Tạ Đình chất vấn với giọng lạnh lẽo. Vốn dĩ cứ tưởng khí thế bức người của mình sẽ khiến cho người này sợ hãi mà quay người trở về, nên anh khá tự tin. Có điều mọi thứ lại không được như mong muốn, khi mà anh thấy cô chậm rãi tiến lại kéo ngắn khoảng cách của hai người họ, nhàn nhạt nói như thể cái điều mình làm không hề sai.

- Tôi nói rồi, tôi muốn hỏi anh một số điều, nên khi nào hỏi xong tôi nhất định sẽ đi.

Tạ Đình cũng không vừa, ánh mắt cô nhìn người trước mặt đầy lạnh nhạt cũng đầy thách thức. Trước nay xung quanh cô đều là những người đứng từ dưới nhìn lên, cô ở bậc cao nhất nên cái tính kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu, đi đâu làm gì bản thân cũng sẽ trở thành tiêu điểm. Cô không có thói quen nói chuyện phải ngả mũ trước người khác, cũng không có thói quen phải thấp kém dưới một ai, mọi thứ lúc này đối với Tô Dịch, là lần đầu tiên trong đời xuất hiện.

Tô Dịch hơi nhếch đôi lông mày rậm của mình lên một chút, anh rút cho mình một điếu thuốc đưa lên miệng hút, hành động tùy hứng chẳng hề có một chút quan tâm đến cô ở bên cạnh đang nghĩ gì, thở ra từng hơi khói nhàn nhạt.

- Tôi nhớ không nhầm tôi đã nói với cô tôi không muốn trả lời bất kì điều gì.

Tạ Đình mím môi, dưới cái nắng sớm của miền núi hoang vắng, làn da trắng như tuyết của cô trở nên hồng hào, quyến rũ đến mức bất kể người đàn ông nào nhìn vào cũng không thể rời mắt được. Ngay đến Tô Dịch cũng thế, ngón tay cầm điếu thuốc lá của anh trở nên hơi rung nhẹ, ánh mắt thất thần mất một giây rồi lại trở về như cũ, rất nhanh liền xóa sạch đi hết những cảm xúc không tên vừa xuất hiện.

Phụ nữ bản địa ở nơi này quanh năm ngày tháng đều dãi nắng dầm mưa nên làn da tất nhiên đều thô đen, đến cả Tiểu Vân kinh doanh nhà nghỉ dưới sườn núi da cũng mang màu bánh mật khỏe khoắn, để mà nói kiếm được một người như Tạ Đình thật sự phải nói là rất khó. Cô trắng như tuyết trên đỉnh núi Thiên Sơn, từ khuôn mặt đến cử chỉ đều khiến cho người khác nhìn vào liền bị mê hoặc, một từ đẹp cũng không thể nào nói hết nên được.

- Xác định tìm đến đây là trong cô đã mặc định có lý do, còn cần phải hỏi người khác nữa à.

Không thấy Tạ Đình trả lời, Tô Dịch trầm mặc một hồi rồi lại quyết định lên tiếng. Những năm gần đây, có rất nhiều du khách tìm về, họ cũng như cô hỏi anh rất nhiều về những lời đồn kì bí về ngôi làng kia, nhưng trước khí thế bức người của anh chẳng ai dám lẽo đẽo theo sau, thành ra anh đã tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng chỉ cần gắt nhẹ cũng khiến cho người khác sợ hãi. Nên khi gặp cô, bị cô làm phiền, anh cứ nghĩ rằng cô cũng sẽ giống bao người trước đó, là một du khách mang trong bụng nhiều thắc mắc từ lời đồn mà tìm đến khám phá, cho nên thái độ trước sau đều chán ghét không muốn gần gũi.

Tạ Đình nâng mắt, cô nói:” Cứ cho là như thế đi, nhưng tôi muốn biết nhiều hơn, mà anh lại là người sống ở đây lâu rồi, ắt hẳn cũng phải ít nhiều quen thuộc”

Tô Dịch bất ngờ quay đầu một cái, anh đưa ánh mắt nhìn xa xăm về phía thung lũng trước mặt, ở đó là những đám mây trôi lượn lờ đẹp đến mức như một chốn tiên cảnh, rất lâu mới nhàn nhạt lên tiếng đáp.

- Muốn hỏi gì? Về núi Mộc Tử có thật như lời đồn, hay là về ngôi làng Tây Nha ở bên kia khu rừng, hay là về những kho báu được chôn ở trong ngôi làng đó.

Tô Dịch chậm rãi hỏi Tạ Đình, anh xoay người tiến lại phía cô, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp trước mặt chờ đợi. Người phụ nữ này khá là cao, anh đã cao gần một mét chín mà cô đứng được đến phía cằm của anh, ở khoảng cách này chỉ cần cô hơi ngẩng đầu lên là bọn họ có thể môi chạm môi rồi.

- Muốn biết về tất cả, nếu anh có thể trả lời, tôi đây sẵn lòng ghi nhớ.

Tạ Đình buông lời nhàn nhạt đáp lại, cô hơi lùi lại phía sau một bước ngẩng khuôn mặt lên nhìn, tuy đã kéo khoảng cách nhưng cũng không trách được hơi thở nóng rực của họ phả vào nhau rất gần, toàn thân không nhịn được mà bất giác trở nên run rẩy.

Người đàn ông trước mặt vừa hút thuốc, nên hơi thở của anh vẫn còn mang theo mùi thơm của chúng, phảng phất nơi cánh mũi Tạ Đình chẳng khác gì một lời trêu ghẹo, cho dù mọi thứ bây giờ thực chất chỉ là vô tình. Giọng nói trầm ổn, cơ tay sắn chắc, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ đặc trưng của đàn ông, nếu ở trên giường, ắt hẳn nhất định sẽ là một cực phẩm, một cực phẩm khó có thể kiếm được người thứ hai.

- Nơi đó không phải là nơi tốt đẹp gì.

Tô Dịch trầm mặc một lúc rồi quyết định đáp trả, anh dứt khoát chặn hết tất cả những suy nghĩ tò mò của Tạ Đình, đáy mắt hiện lên một tầng cảnh cáo. Nơi đó, anh ở đây mười năm cũng chưa từng đặt chân sâu vào bên trong, bởi vì bà Chu đã nói rằng:” Những người sống trong ngôi làng đó không muốn ai xâm phạm lãnh địa của họ”.

Tất nhiên Tô Dịch chẳng bao giờ tin vào những điều kì bí mà Tiểu Vân và bà Chu kể, anh sống ba mươi tư năm chưa điều gì có thể làm khó, thì thử hỏi mấy cái lời nhảm nhí ấy có ý nghĩa gì. Quyết định rời Thượng Hải xa hoa để trở về đây sống ẩn dật, anh chỉ muốn bản thân mình có thể yên tĩnh hơn, nên cho dù trời có sập xuống, mấy cái chuyện khác đối với anh không hề có nghĩa vụ.

Anh không phải thánh nhân cao thượng, cũng không phải là anh hùng gì cho cam, bất cứ ai muốn hỏi về ngôi làng kia, anh đều trả lời như bà Chu nói, đó là nơi nguy hiểm không nên tới. Chứ không phải là nói toẹt ra, sâu bên trong đấy thật ra là một hang ổ tội phạm buôn người qua biên giới mà cả làng từ già đến trẻ, đều tham gia vào. Còn vì sao chúng có thể lộng hành đến như thế, vì sau cảnh sát không thể phá triệt để được, nghe đâu lúc đến kiểm tra đều không tìm được bằng chứng chứng minh họ phạm tội. Mà bản thân anh, cũng lười muốn quan tâm, can thiệp.

Tạ Đình trước những lời nói đầy quyết tâm của người đàn ông trước mặt cũng quyết định buông xuống những tò mò trong lòng, tuy nhiên cô lại không có rời đi ngay mà lì lợm đứng ở đó hỏi chuyện, giọng nói cất lên đầy thánh thót, nhàn nhạt.

- Anh tên gì. Là người ở đây, nhìn không phải cho lắm. Tiếng phổ thông anh khá chuẩn, là người Thượng Hải à.

Tô Dịch mím môi, anh nhíu mày:” Tây An. Nhưng lớn lên từ nhỏ ở Thượng Hải, còn bây giờ là người ở núi Mộc Tử. Bấy nhiêu đó đã đủ chưa”.

Tạ Đình gật đầu, cô ồ lên một tiếng rồi nâng máy ảnh lên chụp toàn cảnh xung quanh, vừa căn góc chụp vừa tiếp tục hỏi chuyện. Người đàn ông này nếu cô đoán không nhầm chắc chắn anh ta biết rõ về chuyện phía sau khu rừng, bây giờ muốn hỏi tất nhiên là không đời nào anh ta nói rồi, cho nên chỉ có thể từng chút từng chút làm thân quen, sau đó moi từ từ cũng không phải là điều gì quá đáng. Dù sao thì thời gian ở đây vẫn còn nhiều, đâu phải chỉ ngày một ngày hai đâu, nên cô cũng không cần quá vội vàng.

- Tối hôm qua tôi còn tưởng anh là ông chủ khách sạn, hóa ra lại không phải à. Anh làm gì ở đây thế.

Tạ Đình tiếp tục hỏi, Tô Dịch chỉ ngừng một giây rồi đáp:” Bán hàng tạp hóa bên cạnh nhà nghỉ kiêm sửa xe”

Nghe được câu trả lời của anh, Tạ Đình lúc này mới bắt đầu nhớ ra hình như bên cạnh nhà nghỉ có một quán tạp hóa nhỏ, đồ đạc bán chủ yếu đều là những đồ dùng cần thiết cho cả nam và nữ, ngoài ra không có gì đặc sắc hết cả. Còn sửa xe thì không thấy có đồ nghề được bày sẵn, chắc là cũng không có khách nhiều, nên biển cũng chỉ là để cho có.

- Đoạn đường này đi tiếp thì sẽ dẫn về đâu, anh biết không.

Tạ Đình không hỏi thêm về vấn đề công việc nữa, cô nhìn đoạn đường uốn lượn quanh co nơi sườn núi, không nhịn được thắc mắc liền hỏi. Đường không khó đi, ngược lại còn vô cùng thuận tiện, thế nhưng lại không có lấy một ai dám bén mảng đi sâu hơn, chẳng lẽ là con đường dẫn vào cái thôn quỷ quái kia.

- Đi thêm một đoạn nữa sẽ có một ngã rẽ, rẽ phải thì đi vào chỗ chết, đi thẳng thì sâu hơn, cũng đi vào chỗ chết. Tốt nhất là không nên đi, như vậy thì sẽ sống.

Tô Dịch lạnh lùng buông lời, anh tìm một mỏm đá gồ lên phía chân núi ngồi xuống, tiếp tục đốt một điếu thuốc thứ hai đưa lên miệng hút. Tính cách anh trước nay vốn dĩ lạnh nhạt bất cần, người khác đều không thể nói chuyện được ba câu, nhưng cô thì ngoại lệ tận chục câu rồi. Đó là một điều hiếm hoi mà chính anh cũng không thể giải thích được.

“ Nguy hiểm vậy sao”... Tạ Đình trào phúng hô lên, cô làm bộ thở dài:” Hình như nơi đó không có trên bản đồ, anh đã tới chưa”

Tô Dịch nhíu mày không vui:” Rốt cuộc cô có mục đích gì? Một người thích thám hiểm sẽ không có ai nhiều chuyện như cô đâu”

Tạ Đình không nghĩ rằng mình bị vạch trần nhanh đến vậy, nhưng bản tính cứng mạnh mẽ tước giờ đã ăn sâu vào máu rồi nên cô trước những lời ấy cũng chỉ nhẹ nhàng nhún vai một cái, cười như không cười hỏi ngược lại bằng giọng điệu cợt nhả.

“ Vậy anh nói xem, tôi đây là có ý gì”.

Vừa nói, Tạ Đình vừa cẩn thận quan sát Tô Dịch kĩ hơn, vẻ hứng thú trong người không chỉ dừng lại ở một chút nữa. Anh rất gần cô, gần đến mức cô có thể nhìn được tĩnh mạch trên cổ anh giật giật, yết hầu trượt lên xuống đầy mời gọi. Cô tự nghĩ rằng, bình thường nó đã quyến rũ như thế này, nếu là ở trên giường, có lẽ chắc chắn sẽ rất tuyệt, là một thứ khó có thể quên được.

Tô Dịch bị ánh mắt đầy khiêu khích cợt nhả của Tạ Đình nhìn thì tức tối, anh trừng mắt nhìn cô cảnh cáo. Nếu không phải vì nhận lời với bà Chu là khuyên can cô đừng cố tìm hiểu về chuyện kia, thì anh đã rời khỏi từ ngay lúc bắt đầu rồi, chứ không phải là đứng ở đây để rồi đôi co cái trò trẻ con này.

- Thu lại cái suy nghĩ không đứng đắn của cô lại, tôi đây một chút cũng không thấy hứng thú.

Lạnh lùng buông từng từ cay nghiệt, Tô Dịch cũng không chịu để bản thân mình lép vế mà nhìn thẳng vào người Tạ Đình, cái nhìn sắc bén như muốn vạch trần tất cả mọi y nghĩ của cô hiện tại. Có điều anh không ngờ được rằng, cô chính là người không biết liêm sỉ, là người không hề biết sợ hãi, trái ngược với việc phải dừng lại thì tiếp tục ngả ngớn hơn.

- Tôi có suy nghĩ không đứng đắn sao, anh nhìn ra được à.

Tạ Đình hơi nhướn mày thách thức, khóe môi còn mang theo ý cười nồng đậm. Thật ra Tô Dịch nói không hề sai, cô đây chính là có suy nghĩ không an phận, anh ta càng tứ giận thì càng tăng vị đàn ông trong mắt cô, nhưng mà cô cũng đâu có để lộ ra sự ham muốn trần trụi như vậy đâu. Bị bắt được chuẩn xác như thế, trừ khi anh ta nhìn cô, nếu không nhìn, chắc chắn sẽ không biết được.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến điều ấy rồi, trong lòng Tạ Đình càng cảm thấy có chút hưng phấn, cô tiếp tục trêu gheo Tô Dịch.

- Anh nhìn nãy giờ, thấy tôi có đẹp không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi