Nước mưa không ngừng xối trên mặt dù, phát ra tiếng vang như đang gõ lên
những chiếc trống nhỏ.
Trong sân mặc dù có đường mòn bằng đá xanh, nhưng ở trên đang có nước mưa
không ngừng chảy xuống, gần như cao hơn cả giày.
Lại càng đi vào trong, nước mưa và nước bùn tựa như càng ráo riết hơn, giống
như là một hồi hòa âm, dần dần hợp tấu cùng nhau.
Karen đưa tay đặt ở trên cái chốt cửa đã rỉ sét từ lâu, nhẹ nhàng xoay nó.
Nắm cửa có thể xoay, nhưng cửa không mở được, chắc cũng không phải là bị
khóa trái, mà chỉ đơn giản là bị hỏng.
Lui về sau nửa bước, nâng giày lên, khống chế sức lực.
"Ầm!"
Cửa cứ như vậy mà bị đá văng, tiếng cọ xát chói tai truyền đến, giống như là có
người đang cầm phấn mà cà lên trên bảng.
Cất bước đi vào, phía sau cửa bỗng giống như bị gió mạnh thổi vào.
"Ầm!"
Cửa "Bị" đóng lại, tiếng mưa rơi và âm thanh ào ào bên ngoài cũng bị ngăn
cách.
Từ ồn ào náo động cho đến trầm mặc yên tĩnh, hoàn cảnh chuyển biến có chút
quá nhanh, nhanh đến nỗi Karen cũng là dừng lại một chút để điều chỉnh.
Trước cửa có chút bẩn, ở vị trí khuất trong góc hẳn là cố ý bố trí chỗ để trồng
nấm, để tiện cho lúc ở trong bếp cần thì không cần phải chạy ra khỏi nhà.
Đi đi vào phòng khách.
Trên từng chiếc ghế, những con rối đang ngồi, cũng không phải quá giống với
người thật, bởi vì bên trên khuôn mặt có dấu vết phân cách rất rõ ràng, nếu như
ở buổi tối mở một chiếc đèn bàn mà nhìn về bọn chúng, sẽ rất đáng sợ.
Trên mặt bàn có đặt rượu, cà phê và một chút điểm tâm, giống như là vừa mới
tổ chức một bữa gặp mặt rất náo nhiệt, hoặc là nói... Thật ra bữa tiệc vẫn chưa
kết thúc, đang diễn ra.
Karen tìm một ghế trống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên nệm ghế, quay người
ngồi xuống.
Điều chỉnh tư thế một chút, nhếch chân lên, tựa như đã hòa nhập vào trong bầu
không khí của những con rối này.
Ngay sau đó, Karen móc gói thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc lá cắn vào trong
miệng, châm thuốc, hít sâu một hơi, một mặt là vì trấn an vết thương lâu lâu sẽ
tái phát trên linh hồn của mình, một phương diện khác cũng là muốn tạo ra thêm
cho căn phòng này một chút mùi hương "Tươi mát".
Nơi này cực kỳ nhớp nháp, mặc dù nội thất trưng bày rất quý giá, nhưng lại cho
người ta một loại cảm giác phía trên bị phủ bởi một lớp sáp, mà lại không phải
trạng thái cố định, nó có thể chảy xuống bất cứ lúc nào.
Philomena, lớn lên trong hoàn cảnh như thế này sao.
Karen lại hít một hơi thuốc lá, cơ thể dựa vào phía sau, vừa từ từ phun ra vòng
khói vừa tiếp tục đánh giá bốn phía xung quanh.
Anh đã đến đấy, nhưng không hoàn toàn đến được đây.
Chủ nhân có vẻ cũng không phải là rất hoan nghênh vị khách như mình, có điều
Karen cũng không cảm thấy uất ức vì không được chào đón, dù gì nếu như
không đề cập tới ông nội mình trước đây từng có ân oán gì với cái nhà này, tóm
lại, là do ông nội mình nguyền rủa, đứa cháu trai mình hôm nay đến cửa, nếu
như được nhiệt tình nghênh đón, ngược lại sẽ cảm thấy không được thích ứng.
Điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay vẫn còn đang cháy, một cái tay khác của
Karen bưng lên một ly rượu trên bàn, nâng đến trước mặt mình, nhẹ nhàng lắc
lắc.
Rượu đỏ và thân ly chiếu ra hình ảnh khác biệt với trong phòng khách lúc này.
Có người đang đùa giỡn, có người đang khiêu vũ, còn có người đang hưng phấn
mà kéo đàn accordion (phong cầm).
Ngay sau đó,
Một bà lão đưa mặt đến thăm dò, khóe miệng mang theo ý cười khiến cho người
ta sợ hãi.
Bà ta có vẻ muốn nói cái gì, nhưng Karen lại trực tiếp hất ly rượu đỏ trong tay
xuống trên mặt thảm quý báu như bị bao phủ bởi một lớp sáp kia.
Mẩu thuốc lá trong tay vứt vào trong ly còn chứa một chút rượu đỏ ở trong, đặt
lên trên bàn.
Ngay sau đó, hai tay Karen khoanh lại rồi đặt ở trên đầu gối của mình, hai mắt
nhắm nghiền.
Bà cháu hai người, hẳn là còn có lời muốn nói, vậy thì chờ bọn họ nói xong.
Mình là khách chắc chắn phải để cho chủ nhà cảm thấy thuận tiện.
Hô hấp của Karen dần dần chậm lại, anh thật sự đang định chợp mắt nghỉ ngơi.
Nhưng mà đúng lúc này, trên lầu truyền tới âm thanh nhấp nhô như một quả
bóng rơi xuống.
Một lần,
Hai lần,
Ba lần...
Karen nghe rất rõ ràng, nhưng anh không có mở mắt ra, cũng không có động tác
gì khác.
Anh đã trải qua không biết bao nhiêu lần đấu trí trong không gian ý thức, đã
sớm có đầy đủ kinh nghiệm để phân tích các ảo cảnh này.
Anh biết rõ, một khi mình tiến vào và phản hồi lại tiết tấu của đối phương bày
ra, như vậy thì đối phương có thể kéo mình vào nơi mà họ muốn.
Đối phương là muốn tiếp đãi mình, cũng không định làm ngơ mình, nhưng nếu
như bữa tiệc tổ chức trong phòng khách, đối phương rõ ràng là muốn sắp xếp để
mình ở trong phòng này mà chơi đùa một mình.
Karen lựa chọn cự tuyệt.
Nhưng âm thanh của quả bóng rơi xuống đất lại bắt đầu dần dần trở nên càng
ngày càng gần, gần đến tựa như là đang dán vào cạnh tai của mình.
Karen thở dài, anh muốn dùng phương thức “không hiểu” để ám chỉ mình đang
từ chối "Lòng tốt" của chủ nhà, nhưng vấn đề là chủ nhà trực tiếp bắt lấy cánh
tay của mình.
Anh mở mắt, hình ảnh trước mặt không còn là phòng khách lầu một, hẳn là
phần hành lang đầu lầu hai.
Một cô bé mặc váy màu vàng ngồi quỳ dưới đất, ném quả bóng về một người
đang ông cũng đang quỳ bò trên đất.
Quả bóng lăn đến trước mặt người đàn ông, người đàn ông hé miệng, dùng
miệng ngậm lấy, sau đó ngồi thẳng người, lập tức nhảy người, hất cổ lên, quăng
quả bóng về lại phía của cô bé.
Quả bóng lại lăn trở về trước mặt của cô bé.
Cô bé cầm lấy quả bóng, nhìn cha của mình đang ngồi ở đối diện hưng phấn mà
chảy nước bọt;
Ngay sau đó, cô bé hướng ánh mắt của mình về phía bà nội đang ngồi đan len
gần đó.
Bà nội khi thì cúi đầu nhìn xem kim khâu trong tay khi thì ngẩng đầu mang theo
nụ cười từ ái nhìn xem hai cha con đang chơi đùa.
Thật ra cô bé rất không muốn chơi cái trò chơi này, nhưng cô nhất định phải
chơi, bởi vì hôm nay bà của cô muốn có cảm giác này.
Sau đó, lại là trò chơi ném bóng giữa hai cha con.