Vị trí của Karen vừa lúc đối mặt với phu nhân Filsher, "Bốn người" ở đây tạo
thành bố cục của một hình thoi.
Đối với phu nhân Filsher, Karen cũng không cảm thấy qua hứng thú, trái lại anh
là đang rất nghiêm túc quan sát Philomena khi còn nhỏ.
Cô ta lúc này, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, nhưng đã còn thừa lại không
nhiều.
"Bà nội, cháu không muốn chơi."
Cuối cùng cô bé lấy dũng khí cố ý ném bóng sang một hướng khác, quả bóng
kia lăn đến dưới chân của Karen.
"Cháu phải ngoan, là bé ngoan thì, đầu tiên phải học được cách vâng lời."
Cái kim dệt trong tay phu nhân Filsher bay lơ lửng.
Karen thì cúi đầu xuống, nhìn về phía quả bóng nhỏ đang lăn đến chân của
mình.
Đang lúc anh chuẩn bị đưa tay muốn nhặt nó lên thì quả bóng kia bỗng nhiên
biến thành mặt của phu nhân Filsher.
Hai con ngươi của bà ta bỗng nhiên nhô lên, ngay sau đó hai cái kim dệt phá vỡ
con ngươi của bà ta mà bay ra, không có máu vẩy ra, ngược lại là cảm giác
giống như một tấm vải bị xé rách.
"Phụt!"Phụt!"
Hai con ngươi của Karen bị xuyên thủng, hai cái kim dệt này giống như là hai
cây đinh dài, xuyên thấu qua đôi mắt của Karen, dóng dính anh vào cái ghế sau
lưng.
"Tích đáp... Tí tách..."
Máu tươi, không ngừng chảy tràn xuống từ khóe mắt Karen, thuận theo cánh
tay, lại lan tràn tới bàn tay, cuối cùng theo đầu ngón tay mà chảy xuống đất.
...
"Hắn để cho ta nghĩ đến một người."
Phu nhân Filsher khom người, nhìn hướng đằng trước, mặc dù trước mặt bà ta
không có cái gì cả.
Philomena đứng ở bên cạnh của bà nội mình, ở trong tầm mắt của cô, tựa như
trông thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế không nhúc nhích,
máu tươi thì đang không ngừng chảy xuống, dần dần đọng lại thành một vũng
phía dưới.
Nhưng khi cô chớp mắt, bóng người kia lại không thấy đâu nữa, muốn nhìn thấy
lại một lần nữa nhưng lại cảm thấy giống như là có một lớp vách ngăn, chèn ép
về phía tầm mắt của mình.
"Có chút cảm giác tương tự, nhất là lúc mở cửa sổ ra khi nãy, ta thật sự tưởng
rằng là ông ấy tới, nhưng trên đời này, làm sao lại có thêm một ông ấy, không
có khả năng."
Phu nhân Filsher đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mình đầy nếp nhăn già nua
của mình,
"Nhưng ta biết, ông ấy đang chờ ta, vẫn luôn đang chờ ta, ta sẽ đi tìm ông ấy, ta
sẽ đi gặp ông ấy, ta muốn nói cho ông ấy biết mình nhớ nhung ông ấy dường
nào, ông ấy giống như là một chùm sáng, lóa sáng cả nửa cuộc đời của ta.
Nhưng cho dù quần áo có đẹp đẽ mới mẻ đến đâu cũng đều không xứng với
cảnh tượng khi ta gặp mặt ông ấy, cho nên, ta hi vọng mình có thể trở nên trẻ
trung, có thể lấy dáng vẻ khi còn trẻ, đứng ở trước mặt của ông ấy, kể cho ông
ấy nghe mọi điều trong lòng ta suốt từng ấy năm qua.
Philomena, cháu có thể giúp đỡ bà nội hoàn thành tâm nguyện này sao?
Từ nhỏ cháu đã nghe lời bà nội nhất mà, có đúng không?"
Philomena lắc đầu, nói: "Bà nội, cháu muốn rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi nơi này?" Phu nhân Filsher cười, "Làm sao cháu có thể rời đi, cái
người đưa cháu đến đây, đã chìm sâu vào trong này, nhưng mà cũng không quan
trọng, chờ sau khi bữa tiệc gặp mặt trong nhà kết thúc, ta sẽ đánh thức hắn ta
dậy, dù gì thì hắn còn phải đưa cháu gái yêu quý của ta rời khỏi nơi này, không
phải sao?"
"Ngài ấy sẽ gặp chuyện sao?" Philomena hỏi.
"Cháu đang quan tâm hắn? Ha ha, có thể sẽ để lại một chút bóng ma trong tâm
lý, nhưng nếu như chúng ta có thể tăng tốc lên một chút thì vấn đề cũng không
lớn, thế nhưng mà bây giờ ta còn có không ít lời muốn nói với cháu, cho nên
không nhanh được đâu.
Hắn chính là cái tên Karen kia phải không, hoàn toàn chính xác, còn dễ nhìn
hơn lúc thấy trên báo, là một thằng nhóc đẹp trai đây, cháu gái của ta có phải
thích hắn hay không?"
Philomena lắc đầu.
"Không thích hắn? Thật ra thì cũng không có gì mà phải ngượng ngùng cả, phụ
nữ thích đàn ông đẹp trai cũng tương tự nhưng đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp
vậy, là chuyện không thể bình thường hơn.
Hắn cũng cực kỳ đẹp trai, thật đấy, ha ha."
"Bà nội, có thể kết thúc rồi sao?" Philomena từ từ giơ lên Đao Ác Mộng trong
tay của mình.
"Ai." Filsher phu nhân thở dài, "Bà nội đang hi vọng cùng cháu từ từ bước hết
đoạn đường cuối cuộc đời này, tại sao cháu lại không thể hiểu được dụng tâm
của bà nội chứ?
Cháu hẳn là học được cách biết ơn, Philomena, thật đấy, cháu phải học được
cách biết ơn."
"Cháu muốn bà chết, càng nhanh càng tốt."
"Đúng là sáng sủa hơn so với trước đây một chút." Phu nhân Filsher duỗi lưng
một cái, "Hôm nay, cũng xem như là gia tộc tụ hội, người nên tới cũng đã tới,
người không nên tới, cũng để cho hắn yên tĩnh một mình đi.
Tiếp đó, hẳn chuyện của ta và cháu, cháu gái ngoan của ta, đã đến thời điểm nên
báo đáp cho bà rồi.
Trả lời ta,
Cháu sẽ cam tâm tình nguyện đứng ở nơi đó mà để bà nội hành động sao?"
"Sẽ không."
"Vậy trước tiên cháu có thể cúi đầu nhìn xem thanh đao kia trong tay áo."
Philomena cúi đầu xuống, phát hiện trong tay mình vốn đang cầm Đao Ác
Mộng hiện tại lại trở thành một cây sáo dọc.
Điều này có nghĩa rằng cô đã bị bà nội của mình kéo vào tầng khác của giấc
mộng, ở chỗ này, ý chí của bà nội cô có thể sửa đổi tất cả.
Phu nhân Filsher duỗi tay ra, cầm lấy cây sáo dọc trong tay của Philomena:
"Lúc ngươi vừa ra đời, đã thích khóc rống, dùng kim đâm ngươi, ngươi khóc;
dọa ngươi, ngươi cũng khóc; ta vốn cũng không uy hiếp được ngươi, ngươi vốn
cũng chẳng sợ ta, nhưng tiếng khóc của ngươi, thật là để cho ta phiền lòng đấy.
Cho nên, ta cầm lên một cây sáo dọc, thổi lên.
Ngươi nói xem có kỳ lạ hay không, thổi cây sáo dọc này thì ngươi lập tức
không khóc nữa.
Nên ta dùng nó để dỗ ngươi, để ngươi không còn khóc rống, mãi cho đến khi
ngươi dần dần lớn lên, bắt đầu sợ hãi kim trong tay ta, bắt đầu sợ hãi giọng điệu
của ta, bắt đầu sợ hãi ánh mắt của ta.
Cây sáo dọc này, cũng không còn được thổi lên.
Thời gian đã lâu, đúng là có chút nhớ.
Đừng trách bà nội, mặc dù lúc bà nội sinh các bác và cha của ngươi, nhưng bà
nội chưa từng chăm sóc chúng một ngày, có người làm có thể giúp ta chăm sóc.
Lúc đến lượt ngươi, bên người không ai có thể giúp một tay, cũng chỉ có thể để
ta tự mình chăm, mặc dù nhiều lần muốn dứt khoát bóp chết ngươi cho xong
việc, nhưng sau khi suy nghĩ, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Ngươi có còn muốn nghe lại âm thanh này không?"
Phu nhân Filsher giơ cây sáo lên, đặt ở bên miệng, bắt đầu thổi.
Tiếng sáo du dương vang lên, Philomena bắt đầu nhào về phía bà nội của mình,
dao găm và đoản kiếm không ngừng biến đổi trong tay, nhưng bà nội cô rõ ràng
gần ngay phía trước, nhưng lúc cô ra tay thì lại trở nên cách xa như vậy.