SỐ 13 PHỐ MINK

Thật lâu sau, phu nhân Filsher cười, bà ta nhìn xem Philomena đã bắt đầu thở

dốc, nói:

"Ta không tin tưởng cháu gái của ta chỉ chuẩn bị như thế này vì hôm nay, ngươi

chắc cũng rõ ràng, chiến trường thật sự của chúng ta là ở trong mộng, mà không

phải là hiện thực.

Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, hiện thực chính là mộng, thật ra ngươi cũng

không có cái gì để mà lưu luyến, bởi vì trong hiện thực ngươi mãi mãi cũng

không phải là đối thủ của bà nội mình."

Philomena trầm giọng nói: "Ta đã nằm mộng lâu như vậy, hiện tại, ta muốn tỉnh

lại."

Vừa dứt lời, sàn nhà bên người Philomena bắt đầu nhanh chóng rạn nứt rồi

khuếch tán ra hướng phía ngoài, đèn treo trên đỉnh đầu bắt đầu rung lắc dữ dội,

giấy dán tường bắt đầu tróc ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như cái

gương vỡ nát mà bắt đầu trở nên méo mó.

"Đừng có mơ."

Phu nhân Filsher giơ cây sáo dọc trong tay lên, đánh về phía trước.

"Ầm!"

"Phốc!"

Philomena phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp một gối xuống dướt đất.

Vốn dĩ mọi thứ đang vỡ nát, vào lúc này nhanh chóng khôi phục, cuối cùng,

biến trở về dáng vẻ ban đầu.

"Cháu gái ngoan của ta, ngươi đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và bà

nội chưa?"

phu nhân Filsher từ từ bước về hướng Philomena đang quỳ rạp trên đất, vừa đi

vừa tiếp tục nói:

"Cái này không phải là bởi vì bà nội nằm mộng lâu hơn ngươi, mà là bởi vì,

ngươi cho rằng thứ mà mình tiếp nhận từ nhỏ đến lớn gọi là đau khổ sao? Sự

đau khổ thật sự, chỉ có bà của ngươi là ta, mới có thể hiểu được."

Phu nhân Filsher đưa ngón trỏ ra, nhắm ngay giữa trán của Philomena.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Đúng lúc này, một người bò dưới đất lao đến.

Khóe miệng của phu nhân Filsher giật một cái, xoay người, giơ sáo dọc lên,

đâm vào lồng ngực của người đàn ông, dính chặt hắn xuống trên sàn nhà.

"Ngao... Ngao..."

Người đàn ông lè lưỡi, cơ thể không cách nào lại động đậy, nhưng vẫn nghiêng

mặt như cũ, nhìn xem Philomena đang quỳ sát ở phía trước, tay nắm chặt lại,

thỉnh thoảng lại chạm đến đế giày của con gái.

"Ngươi chỉ là một con chó thôi, thật sự nghĩ rằng nó là con của ngươi sao?"

Phu nhân Filsher phát ra nụ cười giễu cợt đối với con trai đang nằm trong vũng

máu của mình.

"Tốt, tới đi, bà nội biết, ngươi có một giấc mộng độc lập, chuyên để lại cho bà

nội, ta sẽ xem đây là quà mà ngươi tặng cho người bà nội này.

Giống như là đứa bé xây lâu đài cát trên bãi biền, kéo tay của người lớn rồi chỉ

vào căn phòng này là cho ai ở, căn phòng này thì cho ai ở.

Đến đi,

Dắt bà nội đi thăm quan một chút nào."

Đầu ngón tay của phu nhân Filsher, đâm vào giữa trán Philomena, cơ thể của

Philomena bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Bên cạnh, cha cô nằm dưới đất, trong mắt rướm lấy nước mắt.

Rốt cục, không còn run rẩy nữa.

"Tới đi, bà nội đi cùng với ngươi."

Ánh mắt của Philomena mờ mịt mà đứng người lên, trước hết cúi đầu, nhìn

thoáng qua cha mình bị cây sáo đóng dính trên sàn.

"Ngao... Ngao..."

Tay của cha, nắm kéo ống quần của cô, giống như đang giữ lại.

Ngay sau đó, Philomena vừa nhìn về phía bên cạnh mình.

Cùng với máu tươi đang không ngừng chảy ra từ giữa trán, tầm mắt của cô dần

dần bị màu đỏ bao trùm, cô nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi, bị đóng

đinh ở trên ghế, không nhúc nhích.

"Ngươi vẫn thích hắn, đúng không?" Phu nhân Filsher nói.

Philomena cực kỳ chất phác mà lắc đầu, trả lời: "Ngài ấy không giống với

những người khác."

Trên mặt phu nhân Filsher lộ ra nụ cười hiền lành của bậc trưởng bối:

"Tình yêu, cũng bắt đầu giống như thế."

"Đây không phải tình yêu, có ít người, trên người họ có ánh sáng."

"Nhìn đi, ngươi tìm được cảm giác giống nhau như đúc với bà nội năm xưa,

chúng ta không hổ là bà cháu ruột nhỉ."

"Nhưng mà..." Philomena dừng một chút, "Ai sẽ ngủ được khi đèn đang mở."

Phu nhân Filsher sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt của bà ta càng trầm xuống, tựa

như là đang hoài nghi trạng thái lúc cháu mình nói lời này.

Nhưng mà sự hoài nghi của bà ta không thể nào được chứng thực, bởi vì cháu

gái của mình từ trước đến nay, đều nói chuyện theo kiểu này.

"Ngươi sẽ không hiểu được, đứng cạnh ánh sáng, cũng là một niềm hạnh phúc."

"Sẽ chói mắt."

Philomena đi về phía phòng tắm, rất nhanh, bên trong truyền ra âm thanh nước

chảy.

Phu nhân Filsher cúi đầu xuống, nhìn xem người đàn ông chó đang thoi thóp

kia,

Nói:

"Con trai, trong lòng của mẹ, bỗng nhiên có một loại cảm giác thấp thỏm đấy,

ha ha."

Tiếng nước dừng lại;

Philomena không mảnh vải che thân bước ra từ trong phòng tắm, bình thường

lúc ở nhà, cô đều như thế này.

Cũng chính là khi tắm trong văn phòng của Karen, cô biết Karen không thích,

cho nên mới sẽ vẽ vời thêm chuyện đóng cửa.

Philomena đi vào phòng ngủ của mình, phu nhân Filsher đi theo đằng sau cô.

Trên giường, chỉ có một lớp nệm, không có chăn cũng không có gối, càng

không có khả năng có những thứ như gấu bông.

Philomena cũng chẳng lau khô người, ngửa mặt nằm ở trên nệm, nước trên

người bắt đầu nhuộm dần ra phía ngoài, tóc rối tung, giống như là một đóa hoa

hồng màu đen.

Phu nhân Filsher ở một bên khác cũng nằm xuống, có điều bà ta là nằm

nghiêng, nhìn xem cháu gái của mình.

"Ngủ đi."

Hai mắt Philomena nhắm nghiền, phu nhân Filsher cũng nhắm hai mắt lại.

"Răng rắc..."

Tất cả xung quanh, đều biến thành màu xám.

Trong một vùng tối tăm mờ mịt, trên sàn nhà truyền đến âm thanh "Sột sột soạt

soạt", người đàn ông giống như con chó kia, dùng móng vuốt nắm lấy khe hở

trên sàn nhà, cứ thế mà kéo lê cơ thể của mình, từng chút từng chút một bò vào

phòng ngủ, những nơi hắn bò qua, đều để lại vệt máu màu nâu đậm, ở giữa thì

là một cái rãnh, là vết ma sát của cây sáo dọc kéo lê trên sàn.

Cuối cùng thì hắn cũng bò tới trong phòng ngủ của con gái mình, nhưng hắn

không có ngừng lại mà là tiếp tục bò về phía gầm giường, cuối cùng, hắn bò tới

một vị trí mà trước đây hắn thích ngủ nhất.

Con gái mình ngủ ở trên giường, hắn cuộn cong người lại ngủ ở dưới gầm

giường, hắn cảm thấy, hắn có thể ngủ rất ngon ở nơi này.

Sau khi điều chỉnh xong tư thế, ho ra thêm một ngụm máu tươi, hắn vừa không

cách nào tự đè xuống vết thương trên ngực đang chập chùng lên xuống, vừa

phải ép buộc mình nhắm mắt lại.

"Tách..."

Đèn, hoàn toàn tắt, một màu đen kịt.

Chốc lát;

"Tách!"

Một chùm sáng chiếu xuống, chiếu vào một nơi hẻo lánh, tựa như là một khu

vực vốn hoàn chỉnh, cứ thế mà bị tách ra một vùng.

Rất nhanh, ở nơi đó hiện ra một cái ghế và người thanh niên bị đóng đinh ở trên

ghế kia.

Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ vị trí thành ghế, dần dần bao trùm toàn

thân người thanh niên, khí tức đậm đặc của Trật Tự cũng theo đó mà chảy ra,

hoàn toàn bao phủ cơ thể của người thanh niên.

Thời gian dần trôi qua, cơ thể tỉnh lại từ trong trạng thái cứng đờ, hắn từ từ giơ

lên hai tay, để hai tay của mình bắt lấy hai cái kim đang đâm vào trong hai con

ngươi của mình.

"Ai..."

Một tiếng thở dài phát ra từ bên trong miệng của người thanh niên, có thể nghe

ra sự bất đắc dĩ và không tình nguyện.

"Hô... Hô... Hô..."

Sau một hồi hít thở điều chỉnh ngắn ngủi, lại giống như đang im lặng thầm đếm

"3,2, 1..."

"Phốc!"

"Phốc!"

Hai cây kim bị người thanh niên rút ra từ trong hốc mắt của mình, phía sau lưng

cũng rời khỏi thành ghế, ngồi thẳng người dậy.

Máu tươi ở chỗ hai mắt cũng bắt đầu rút về, vết thương trong hốc mắt sau đó

cũng khôi phục rất nhanh, hết thảy đều cứ ngỡ như chưa từng xảy ra, đương

nhiên, tất cả quả thật cũng đều chưa từng xảy ra.

Nhưng hai tay Karen vẫn đang nhè nhẹ tự xoa ánh mắt của mình, vừa xoa vừa

không ngừng hít vào

"Chậc... Đau thật đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi