Karen thừa nhận tạo nghệ của phu nhân Filsher ở trên phương diện huyễn cảnh,
nhưng nói như thế nào đây, bà ta chỉ đơn giản là "Bỏ lại" mình ở trong phòng
khách, có chút thiếu tôn trọng đối với những thứ mà mình từng trải qua;
Tối thiểu nhất là Chủ giáo Dorford vừa mới nằm vào quan tài mà chưa kịp chôn
cất chắc chắn sẽ không hài lòng.
Chỉ tiếc rằng Chủ giáo Dorford đã chết đến không thể nào hoàn toàn hơn nữa,
bằng không thì ông ta chắc chắn nâng đầu gối của mình lên, dùng đế giày mà
đạp mạnh vào vách quan tài để cho thấy sự phẫn nộ của mình.
Con đường mà mỗi người bước đi không giống nhau, cho nên sẽ có sở trường
của riêng mình, mà năng khiếu của Karen, cho tới nay thật ra đều là linh hồn
của anh, bởi vì chỉ cần đề cập đến linh hồn của mình, sẽ mãi mãi không tách rời
khỏi con chó ở trong nhà kia.
Có thể là bởi vì số lần nhắc đến nó quá nhiều, cho nên đầu của nó đến bây giờ
vẫn không cách nào mọc ra lông cho nên vẫn trọc lóc.
Cảm giác bây giờ... Đau thật đấy.
Philomena sao có thể quên nhắc nhở mình rằng bà nội cô ta thích đâm vào mắt
của người khác chứ?
Sớm biết thì mình nên tự chuẩn bị một bình thuốc nhỏ mắt mà mang theo, con
mắt bây giờ còn rất khô khốc và khó chịu.
Đưa tay sờ về phía túi, móc gói thuốc lá ra, lấy ra một điếu, cắn vào bên trong
miệng, lúc chuẩn bị cầm bật lửa châm thuốc, Karen dừng lại một chút;
Thuốc nhỏ mắt không cần thiết mang theo, mang lên xe, mang xuống xe cũng
không mang vào nơi này được.
Cũng tương tự, cái thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo mà mình xem như “thuốc
trừ ho” cho linh hồn này có hút cũng không có ý nghĩa, tất cả đều là giả.
Hút thì có thể có mùi vị đấy, dù gì mình cũng đã từng hút, nhưng vậy hoàn toàn
là đang tự lừa gạt bản thân.
Đứng người lên, tay sờ lên trên cổ nhẹ nhàng vuốt vuốt, mặc dù bốn phía xung
quanh bao gồm cả mình bây giờ đều là giả, đang ở trong một huyễn cảnh đặc
biệt, nhưng xúc cảm về mọi thứ xung quanh vẫn rất tinh tế và tỉ mỉ.
Tinh tế tỉ mỉ đến mức ngay cả sự bày trí trong căn biệt thự cũ nát này, mặc dù
nhớp nháp, nhưng vô cùng tả thực; nên biết rằng nơi này chỉ là một tầng của
giấc mộng, mà còn là một tầng được bỏ lại khi chủ nhân của nó đã rời đi, nhưng
vẫn có thể duy trì chi tiết đến như vậy."
Ánh sáng yếu ớt dùng Karen làm tâm điểm bắt đầu dần dần phát tán ra, nhìn
xem dấu vết trên sàn nhà giống như dùng cây lau sàn mà vệt ra một vết máu,
Karen đi theo nó vào phòng ngủ.
Trên giường trong phòng ngủ, Phu nhân Filsher đang ôm Philomena, hai bà
cháu đã tiến vào trong giấc mộng "Ngọt ngào".
Dưới giường còn một người nằm co ro.
Karen ngồi xổm xuống nghiêng người qua, cố quan sát người ở dưới giường
kia, lồng ngực của hắn còn đang không ngừng chập trùng lên xuống, vết thương
rất nặng, nhưng khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh.
Karen là biết Philomena có một người cha giống như chó, nhưng ít ra bây giờ
trên khuôn mặt của hắn khi đang ngủ say cũng nhìn không ra sự khác thường
nào.
Ngồi dậy, Karen đi đến một bên còn lại của Philomena, ngồi xuống bên giường.
Cơ thể Philomena trần truồng, làn da của cô rất trắng, là loại rất khỏe mạnh và
đầy đặn, nếu như không cởi quần áo ra thì thật sự cũng không nhìn ra được.
Ừm, lúc này, cũng không có gì mà không thể nhìn.
Ở trong văn phòng lúc Philomena tắm, Karen yêu cầu cô chú ý riêng tư là
không sai, nhưng bây giờ, là trong lúc giống như khi chấp hành nhiệm vụ, rất
sớm trước đây thì Peia và Fanny đã dùng hành động thực tế để dạy cho Karen
về đạo lý này.
Huống chi... Cái này còn không phải hiện thực, đây là mộng.
Karen đưa tay đặt ở bên miệng, ngáp một cái, vết thương linh hồn tất nhiên sẽ
mang đến loại cảm giác mệt mỏi này, nhưng mà nếu không phải trực tiếp ra tay
đánh nhau trong hiện thực thì vấn đề không lớn.
Đây cũng là nguyên nhân mà anh để Philomena xuống xe và đi vào trước, đợi
đến khi hai bà cháu họ bước vào trong "Mộng cảnh", sau đó mình bước vào,
Phu nhân Filsher đối đãi mình, chỉ có thể sử dụng huyễn cảnh để "Chiêu đãi".
Về phần trình độ đánh nhau của bà ta trong hiện thực, đừng nói rằng bây giờ
linh của Karen đang bị trọng thương nên việc sử dụng thuật pháp vô cùng
không tiện, xem như không có bị thương và mình vừa mới tiến giai lên Phán
quyết quan, ra tay đánh nhau với bà lão này, trong lòng Karen cũng không có
chút nào nắm chắc.
Dù sao thì cho dù không đề cập tới quá khứ thế gia Đại chủ giáo huy hoàng của
nhà Filsher, bà ta cũng là nhân vật mà bà ngoài tiếp xúc trong quá khứ, rất khó
để tưởng tượng ra thực lực cụ thể của bà ta.
Dù sao, mình tới bây giờ cũng không thăm dò rõ ràng thực lực của bà ngoại
cuối cùng là đạt đến mức độ nào, một lần ấn tượng duy nhất có lẽ là mình có
một lần vốn đứng ngoài cửa nhà Richard mà không bước vào, ai biết vừa mới
xoay người đã nhìn thấy bà ngoại vốn nên ở trong nhà đang len lại "Trùng hợp"
xách theo giỏ rau trở về nhà, giả bộ như vừa đúng lúc mà nhiệt tình kéo mình
vào nhà làm khách.
Karen quan sát một hồi, phát hiện bất kể là Philomena hay vẫn là phu nhân
Filsher thì vẻ mặt của họ đều rất tự nhiên.
Anh không vội mà đi vào, bởi vì anh rõ ràng Philomena có sự chuẩn bị của
riêng mình, xuất pháp từ góc độ "đánh cờ", mặc kệ Philomena có thể thành
công hay không, nhưng để Philomena tiêu hao trước, trong thời khác cuối cùng
thì mình tiến vào, hiệu quả và lợi ích mới là cao nhất.
Dù gì thì trong mắt của phu nhân Filsher, nhân tố ngoài ý muốn như mình đã bị
bà ta sắp xếp ổn thỏa.
Đứng người lên một lần nữa, Karen đi đến cửa sổ phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra.
Karen vốn đang muốn để một chút nước mưa và gió lạnh lùa vào, để con mắt
khô khốc của anh ẩm ướt một chút.
Nhưng phía ngoài mưa to sau khi đẩy cửa ra trong chớp mắt lại biến thành một
vùng thảm cỏ xanh và ánh nắng tươi sáng.
Ở nơi xa, có một người phụ nữ đang cưỡi một con ngựa trắng mà phi nhanh, bởi
vì khoảng cách khá xa, cho nên thấy không rõ lắm gương mặt của người phụ nữ
kia, nhưng Karen cảm thấy cho dù ở khoảng cách rất gần, cũng vẫn không thể
thấy rõ, bởi vì khu vực phía xa xa kia có cảm giác mơ màng như sương khói.
Khung cảnh này không khỏi làm cho Karen nghĩ đến cảnh mình và Eunice cưỡi
ngựa trong trang viên Ellen trước đây.
Hoặc là, có lẽ thứ giống nhau không phải là cảnh tượng, mà là không khí