Quan tài màu đen, bên trong được lót tơ lụa nên rất mềm mại, nằm ở bên trong
không gian cũng không chật chội, cực kỳ dễ chịu.
Ventura và Muri cùng nhau khiên quan tài ra, trong tay phu nhân Lake đang
cầm cái bát mà đánh trứng gà, nhìn thấy một cái quan tài được khiên ra từ trong
phòng của Karen, bị dọa đến nỗi cái bát trong tay rơi xuống, trứng rơi vãi đầy
trên sàn nhà.
Là vợ của Pavaro, biết một số việc trong giới giáo hội, chưa kể thì chồng của cô
cũng bỗng nhiên qua đời một cách đột ngột như vậy.
Phu nhân Lake hơi không khống chế được cảm xúc nhào tới một bên quan tài,
Ventura sửng sốt một hồi, chưa kịp giải thích.
Mãi cho đến khi phu nhân Lake thấy Karen đang nằm bên trong quan tài, mắt
vẫn mở, ừm còn nháy mắt một cái, cảm xúc lập tức sững lại, không biết phải nói
gì.
"Ngài..."
"Phu nhân, tang lễ của ngài Pavaro chờ ta về rồi lại tổ chức sau, ta dự định tổ
chức lễ truy điệu kỷ niệm, nhưng phu nhân cũng nhìn thấy đấy, tình trạng cơ thể
bây giờ của ta cũng không thích hợp."
"Được rồi, không có vấn đề, chuyện của ông ấy cũng dễ nói."
Dù gì thì phu nhân Lake biết chồng của mình đã chết từ lâu, đã sớm vượt qua
thời kỳ bi thương, bây giờ là trong thời kỳ nhìn thấy vật mà gián tiếp nhớ đến
ngươi.
"Ngài Karen, còn về cơ thể của ngài..."
"Vấn đề không lớn, muốn trở về trang viên ở nông thôn mà tĩnh dưỡng một
khoảng thời gian."
"Được rồi, ngài hãy chú ý cơ thể."
"Ừm, chuyện trong nhà có gì cứ nói với Alfred là được."
Karen được khiêng lên xe tang, quan tài đặt vừa khít vào trong cái lỗ trong
thùng xe, đây xem như là hai vòng giảm xóc.
Chờ đến sau khi xe tang lên đường, Pall nhảy tới vách quan tài, cúi đầu nhìn
xem Karen nằm ở bên trong có vẻ cực kỳ thoải mái, nói:
"Ta đoán rằng bây giờ cậu đang nhớ đến Mason."
"Làm sao cô biết?"
"Bởi vì lần trước đám người của Mason cũng đón cậu xuất viện như vậy."
"Ừm."
"Có thể nhảy xuống trên ngực cậu không?" Pall hỏi.
"Nhẹ một chút."
Pall nhảy xuống, thật rất nhẹ.
"Ta nói này, có phải cậu ở cùng với tên chủ nhiệm kia lâu ngày quá nên bị hắn
lây bệnh không, sao mà lần này cậu điên thế?"
"Do không còn kịp rồi." Karen có chút bất đắc dĩ nói, "Nếu như không phải lúc
ta ở trong tầng hầm nhà Naton sử dụng Lưỡi Hái Chiến Tranh mà tự chém bản
thân, dẫn đến linh hồn của bị thương thì việc này từ lúc đầu cũng sẽ rất đơn
giản."
"Vậy cậu có thể không vội mà đi."
"Bên phía phu nhân Filsher cũng sẽ không hẹn thời gian với ta đâu, đây là vừa
lúc đến kịp. Còn nữa, lúc đầu khi giao thủ trong không gian ý thức mặc dù có
chút căng thẳng, nhưng cũng đều trong khả năng kiểm soát.
Chủ yếu là không nghĩ tới, sau khi giao chiến trong ý thức, trong tình huống mà
trạng thái cả hai bên đều trở nên vô cùng tệ hại, còn ở trong phòng khách chiến
đấu thêm một hồi, vì vậy mới phải bị thương nhiều như thế."
"Vẫn là quá nguy hiểm rồi, meo."
"Tốt, tốt, lần sau ta sẽ chú ý."
Lúc này, Ventura cũng bu đầu lại, nói: "Đội trưởng, lần sau nếu có chuyện gì
nguy hiểm thì cứ dẫn tôi theo cùng."
Pall nói thẳng: "Đi chỗ khác, không phải quan trọng là có mang ngươi theo
cùng hay không, hòn đá nhỏ né sang một bên chơi đi."
Ventura chỉ có thể gãi gãi đầu, ngồi xuống.
"Ai, người đàn bà Filsher kia cũng thật sự là rất buồn cười, cứ luôn nhớ đến
Dis, lại bị cháu trai Dis tiếp sức cho nguyền rủa nên bị đè chết, ta cảm thấy trên
đời này thật rất khó để có thể tìm được chuyện còn buồn cười hơn."
"Có đấy."
"Chuyện gì?"
"Bernard trên Đảo Ám Nguyệt."
Pall: "..."
"Tốt, ta muốn ngủ thêm một chút, khó mà có được hoàn cảnh ngủ trưa tốt như
vậy."
"Có cần ta bảo hòn đá nhỏ đậy nắp quan tài lên giúp cậu không?"
"Không cần."
"A, đúng rồi, còn có một việc, lúc đầu ta không muốn hỏi, cũng không muốn
hối thúc cậu, nhưng... chắt chắt chắt chắt gái của ta, hiện tại cũng đã không còn
ngủ gục nữa, cậu định làm như thế nào?"
"Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó."
Pall lắc đầu,
Cảm khái nói:
"Thật sự phải là người đàn ông cặn bã mới nói ra được những lời như vậy."
...
Trang viên Ellen đã được thông báo trước, Karen sẽ trở về nghỉ ngơi dưỡng
thương.
Karen vào giai đoạn này, cho dù bỏ qua quan hệ của Dis, bằng vào thân phận
địa vị bây giờ, cũng đã đủ để cho trang viên Ellen xem như khách quý thật sự.
"Ăn mặc thật xinh đẹp, con gái của mẹ thật giống như một thiên sứ."
Phu nhân Jenny nhìn xem Eunice mặc một bộ váy dài màu trắng mà ca ngợi
nói.
Eunice nghe được câu này, có chút chần chờ nói:
"Vậy con hẳn phải thay một bộ khác."
"Thế nào, ngài ấy không thích thiên sứ à?" phu nhân Jenny dù gì cũng là người
từng trải, lập tức hiểu được cái gì, cười nói, " Xem ra ngài ấy thích thành thục
hơn một chút, phải không?"
"Mẹ..."
"Tốt tốt, vị hôn phu của con trở về, mẹ đang mừng thay cho con."
"Nhưng ngài Alfred nói Karen bị thương rất nặng."
"Sao vậy, con là đang trách ngài ấy chỉ khi bị thương mới có thể nhớ về thăm
con sao? Con hẳn là ngẫm lại tình cảnh của mẹ, thật ra mẹ ngược lại là hi vọng
cha của con ở bên ngoài bị thương rồi được đưa về đây, kết quả ông ấy hiện tại
dẫn theo một tên đàn ông khác chạy loạn khắp thế giới, mẹ phải tìm ai để kể lễ
lý lẽ đây?"
"Cha sẽ trở lại."
"Tùy ông ta, mẹ sẽ chờ thêm nữa năm, nếu còn không về nữa thì mẹ sẽ tham gia
những tiệc tối của những vị Công tước Bá tước kia, để cho ông ta có thêm một
chút cảm xúc sáng tác sau này."
"Mẹ, ngài lại đùa kiểu này rồi."
"Tốt tốt, nếu con muốn thay quần áo thì bộ màu đỏ này thế nào, nhìn càng thành
thục một chút."
"Phu nhân, tiểu thư, đại lão gia phái người đến truyền lời, ngài Karen lập tức sẽ
đến."
"Được rồi, chúng ta biết, tới tới tới, con gái, mẹ tới giúp ngươi tìm quần áo tiếp,
ồ... Những thứ chằng chịt mấy cái lỗ nhỏ này là gì thế, tất chân à sao.”
...
Dưới ánh nắng tươi sáng buổi chiều, lão Anderson đứng ở trước cổng trang viên
chuẩn bị nghênh tiếp nhìn thấy một chiếc xe tang chạy đến trước mặt mình,
ngay sau đó lại trông thấy một cái quan tài bị khiên xuống tới.
Mí mắt của lão Anderson giật giật một chút, hít sâu một hơi, đi ra phía trước,
nhìn xem Karen đang nằm ở bên trong quan tài, rất là cung kính nói:
"Hoan nghênh thiếu gia Karen trở lại trang viên vĩnh viễn trung thành với ngài."