"Đây là nho thủy tinh, rất ngọt, ngươi nếm một chút."
Eunice lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng Karen.
Karen ăn vào trong miệng, quả thật rất ngọt, mà lại là kiểu ngọt mà không ngấy,
cảm giác vô cùng phong phú.
Thứ nho này rất đắt, một cân đã hơn hai trăm phiếu điểm, nguyên nhân bởi vì
nơi sản xuất chỉ có thể thông qua trận pháp dịch chuyển để vận chuyển, tiền trợ
cấp một tháng của thần bộc thông thường cũng không mua nổi nửa cân, thuộc
về món chỉ có thể ăn được trên bàn tiệc của giới giáo hội cấp cao.
Đương nhiên, trong trang viên Ellen thì người trực hệ trong tộc lúc bình thường
cũng sẽ không tiêu tiền để mua cái này, chỉ đơn giản là bởi vì Karen và Pall tới,
đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Một người là cô gia của trang viên hiện tại, là tương lai của trang viên, đầu tư
bao nhiêu cũng đều không đủ; người còn lại là lão tổ tông nhà mình, lão tổ tông
thèm ăn, hiếu kính bao nhiêu cũng không đủ.
Eunice đưa bàn tay đặt ở bên miệng Karen, để Karen nhả hạt vào tay của cô.
Karen nói: "Em ăn đi, anh cũng không quá thích ăn trái cây."
Eunice lại lột vỏ một quả, đưa đến bên miệng Karen, Karen lại nuốt vào.
"Thật ra rất nhiều không thích ăn trái cây cũng không phải vì chán ghét trái cây,
mà là bởi vì thiếu đi không khí để ăn."
Karen cười nói: "Được rồi, anh thừa nhận em nói đúng."
"Em có xem báo nên biết việc xảy ra lúc trước, ông nội cũng sẽ sưu tập một
chút tình báo để nói cho em biết."
"Cảm giác thế nào?"
"Trên báo có ảnh chụp của anh trong lúc mở phiên tòa, cực kỳ anh tuấn đấy."
"Đó là có chuẩn bị tư thế trước, cố ý phối hợp với ống kính phía dưới."
"Vậy thì nhìn cũng rất đẹp mà, em cắt xuống làm album, mỗi ngày đều sẽ lật ra
xem một lần."
Đây là một chủ đề vô cùng "Nguy hiểm", bởi vì nếu như nói tiếp lời rằng "Anh
không phải đang ở đây rồi sao" hoặc là những lời tương tự như "Không phải
bây giờ em đang nhìn thấy anh rồi sao", thì sẽ trượt vào vòng xoáy phá hỏng
không khí lúc này "Rất xin lỗi, đã rất lâu anh không về thăm em".
Karen quan tâm hỏi: "Cơ thể của em thế nào rồi?"
"Bây giờ có thể làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bác hai sẽ dành thời gian
dạy em một chút về cách sử dụng thuật pháp."
"Còn cấp bậc hệ thống tín ngưỡng thì sao?"
"Bác hai nói, bây giờ em đang cấp năm."
"Rất lợi hại."
"Ta cũng cảm thấy cực kỳ mộng ảo, cảm giác chỉ ngủ và ngủ, thì hệ thống tín
ngưỡng gia tộc đã đạt cấp năm."
"Thật hâm mộ giấc mộng ảo của em."
"Còn có một thứ cực kỳ mộng ảo, nhìn xem hình ảnh của anh ở trên album, em
sẽ nhịn không được mà hồi tưởng lại ban đầu khi quen biết anh ở thành phố La
Giai, khi đó em thật không nghĩ tới sau này anh có thể mặc thần bào đứng trên
phiên tòa của Trật Tự Thần Giáo.
Anh biết không, có đôi khi em sẽ có một loại cảm giác xa lạ, có thể là bởi vì
trong nửa năm nay em đã ngủ quá lâu, rất nhiều ấn tượng của em cũng đều dừng
lại vào nửa năm trước, em thậm chí sẽ cảm thấy anh trên tấm ảnh chụp và anh
mà em quen biết, là hai người khác nhau.
Anh sẽ có loại cảm giác này sao, Karen?"
Karen lắc đầu, trả lời: "Không có."
Eunice cười nói: "Cho nên, em trong mắt anh, hiện tại và quá khứ, không hề có
gì khác nhau?"
Lại một cái vòng xoáy phá hư không khí xuất hiện.
"Anh càng ưa thích em khi ở thành phố La Giai, anh lái chiếc xe của Alfred,
đón em lúc tan học khi em còn làm giáo việc."
"Lúc kia sao..."
"Bởi vì anh rất nhớ chính mình khi đó."
"Anh muốn quay trở lại quá khứ sao, Karen?"
"Quá khứ sở dĩ sẽ cảm thấy tốt đẹp, cũng là bởi vì chúng mãi mãi không thể
quay về."
"Đúng vậy, nếu như anh nghe theo lời đề nghị của ông Dis mà ở lại thành phố
La Giai, cuộc sống của anh hẳn là sẽ rất bình tĩnh, cũng sẽ rất tốt đẹp."
"Vậy thì không được."
"Ừm?"
"Vậy anh sẽ không gặp được em, cho dù có gặp được, em cũng sẽ không chịu
sự bức bách và áp lực từ gia tộc mà từ vừa mới bắt đầu đã lấy mục đích kết hôn
với anh để tiếp xúc anh.
Nếu nói như thế thì anh muốn dắt tay của em rồi lại ôm em cưỡi ngựa, cuối
cùng đến bây giờ em đút anh ăn nho cần phải nỗ lực càng nhiều và cố gắng
càng nhiều, thật vất vả."
Nếu như Karen tuân theo đề nghị của Dis, lựa chọn tiếp tục sống ở thành phố
La Giai, như vậy trang viên Ellen cũng không cần thiết để xuất hiện.
Mặc dù bởi vì Pall tồn tại, trang viên Ellen và nhà Inmerais vẫn luôn duy trì một
sự liên hệ và tiếp xúc ổn định, nhưng lúc đó... Ừm, bao gồm cả trang viên Ellen
hiện tại, thật ra cũng không có tư cách để Dis chú ý.
Trong sự an bài sớm nhất của Dis, tác dụng của Eunice, là để dẫn cháu trai của
ông ấy đến Wien.
Thậm chí Dis đã từng nói trước, chờ sau khi Karen đến được Wien, trang viên
Ellen có thể giải trừ hôn ước với cháu của ông ấy, chỉ cần để ý một chút đến
cảm xúc của cháu trai ông ấy một chút, bởi vì cháu trai của ông ấy "Không chịu
được sự uất ức".
Nhưng cũng có thể là do bản thân Dis cũng không nghĩ tới, bao gồm cả Pall vào
lúc đó cũng không nghĩ tới rằng lão Anderson sẽ dẫn đầu gia tộc trực hệ, chờ
Karen vừa đến, đã trực tiếp nhường vị trí tộc trưởng cho Karen.
Quanh đi quẩn lại đến bây giờ, đầu tiên là gia tộc Rafael là mối uy hiếp lớn đối
với trang viên Ellen bởi vì liên lụy vào vụ án của Zich mà bị Trật Tự Thần Giáo
bị diệt tộc, ngay sau đó thành công hợp tác với Đảo Ám Nguyệt về đường dây
mậu dịch, Eunice ngủ say cũng đã tỉnh lại, giúp cho gia tộc có thêm một người
đạt hệ thống tín ngưỡng cấp năm...
Tóm lại, trang viên Ellen đã rửa trôi đi xu hướng suy tàn, tất cả đều đang phát
triển theo chiều hướng tốt đẹp, mà quá trình giải trừ nguy cơ và tạo ra cơ hội
phát triển, mỗi một việc, đều không thể rời đi bóng dáng của Karen.
Lúc trước lão Anderson cầm gậy đánh lên mặt con trai mình, lại dẫn theo người
nhà hành lễ với Karen quả thật làm cho gia tộc của mình khởi tử hồi sinh.
Nhưng mà càng như vậy, đứng trên góc độ của trang viên Ellen, bọn họ càng
không dám thúc giục Karen hoàn thành việc hôn sự, bởi vì bọn họ đã nhận được
quá nhiều, địa vị chênh lệch giữa hai bên càng ngày càng mất cân bằng, họ đã
không có tư cách để nhắc lại yêu cầu.
Eunice nhẹ nhàng cúi người, đưa miệng đến bên cạnh tai Karen, nhỏ giọng nói:
"Anh ưa thích trang phục lúc em còn làm giáo viên? Hay không khí lúc em còn
làm giáo viên?"
"Thưa cô, cả hai anh đều thích."