SỐ 13 PHỐ MINK

"Nghe một chút, nghe một chút đi, con chó ngu, nếu ngươi có một nửa, không,

một phần mười EQ của Karen, bây giờ ngươi cũng không cần phải trở thành bộ

dạng như này."

Pall vừa ăn nho vừa phun hạt nhỏ xuống trên cái đầu trọc của Kevin.

Kevin đáng thương chịu đựng sự công kích nhân đôi từ hạt nho và trên tinh

thần, chỉ có thể tiếp tục cúi thấp đầu xuống đất.

"Có đôi khi ta cũng sẽ tò mò, tại sao Karen có thể như thế được nhỉ?"

"Uông ~ "

Kevin giơ chân lên, ra hiệu nó cũng cảm thấy tò mò.

"Nhưng mà đến lúc nào bọn họ mới có thể sinh cho ta một đứa chắt chắt chắt

chắt chắt nhỉ."

"Gâu."

"Cũng đúng, bây giờ trạng thái sức khỏe của Karen còn không thích hợp để

sinh, đừng có sinh ra cho ta một đứa chắt mà linh hồn không được trọn vẹn, vậy

thì cũng mệt mỏi.

Ồ, thứ nho này ăn rất ngon, này chó ngu, ngươi thật sự không muốn ăn à?"

Kevin lắc đầu.

"Vậy ta để lại cho ngươi nửa bát, ban đêm ngươi một mình leo lên nóc nhà nằm

đối mặt trăng rồi ăn, thấy thế nào?"

Kevin nhẹ gật đầu.

"A, quả nhiên là cần không khí để ăn trái cây."

Kevin ngoắt ngoắt cái đuôi, vẻ mặt chờ mong.

"Ai, nhìn thấy ngươi, có đôi khi ta thật sự cảm thấy uất ức thay cho Hải Thần

đấy."

Kevin cười, cười đến nỗi rất vui vẻ.

Pall thấy thế, cũng cười, nói: "Ha ha meo, lại chạm đến điểm hưng phấn tinh

thần của ngươi phải không, Hải Thần là Chủ Thần xui xẻo và cũng uất ức nhất

trên đời này!"

"Gâu gâu gâu!"

Lúc này, lão Anderson tự mình bưng cà phê bước vào.

"Tổ tiên, cà phê của ngài đây."

"Được rồi, vất vả ngươi rồi, bé Anderson."

"Đây đều là việc mà cháu phải làm, đúng rồi, tổ tiên à, thu chi quý này của gia

tộc, ngài có cần phải xem xét một chút không?"

"Ta nhìn làm cái gì chứ, đưa cho Karen... Được rồi, cậu ta chắc hẳn là cũng sẽ

không xem đâu, ngươi cứ dựa theo lệ cũ, đến lúc đó phái người đưa cho yêu

tinh radio xem đi."

"Được rồi, ngài Alfred có gọi điện thoại tới, đêm nay sẽ tới trang viên."

"Đêm nay sao?"

"Đúng vậy, chạng vạng tối hôm nay. Có lẽ là vì ngài Alfred quan tâm đến thiếu

gia của mình, dù gì thì thiếu gia Karen đã trở về trang viên được một khoảng

thời gian."

"A, vậy thì cũng không liên quan đến Karen, ngươi phái người... Được rồi, vẫn

theo như cũ, ngươi tự mình mang theo con cháu của ngươi đi quét dọn khán

thính phòng một chút, a, mấy cái tấm màn gì đó lúc trước cũng treo chúng lên

đi."

"Vẫn dùng quy cách như lần trước ạ?"

"Đúng, không sai."

"Vâng, cháu đã hiểu, xin tổ tiên yên tâm, cháu sẽ bố trí tốt."

"Ừm, về sau chuyện như vậy chắc là sẽ còn không ngừng phát sinh, ta cho

ngươi biết này, những việc như phát triển mối làm ăn, bồi dưỡng tộc nhân, đều

có thể làm, nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện này.

Chỉ cần Karen không có dọn đi mấy thứ được bố trí trong khán thính phòng,

vậy ai cũng ngăn cản không được tương lai phát triển của nhà Ellen ngươi."

Nhà Ellen ngươi?

Lão Anderson không dám đưa ra lời dị nghị nào, lập tức gật đầu nói: "Đúng

vậy, cháu đã hiểu, cháu sẽ chuẩn bị tốt công tác tiếp đón."

"Quy cách tiếp đón Muri và hòn đá nhỏ hình như thấp hơn của ta và Karen phải

không?"

"À... Đúng vậy, nhưng đã tận tâm chiêu đãi."

"Đừng quan tâm đến những điều này, nhớ kỹ, chỉ cần người được yêu tinh radio

dẫn vào trong khán thính phòng thì ngươi đều phải dựa theo quy cách tối cao để

tiếp đón bọn họ.

Ta sẽ nói thẳng thắn hơn, ý nghĩa tồn tại về sau của trang viên Ellen, một là giúp

Karen cất giữ những cái quan tài kia, một chuyện khác là giúp Karen chiêu đãi

những người kia, ngươi hãy xem trang viên như một khách sạn thiết kế riêng

cho bọn họ, tất cả thu nhập của gia tộc đều có thể điền vào trong hai hạng mục

chi tiêu này, đã rõ chưa?"

"Vâng, đã rõ."

Lão Anderson đầu có chút choáng váng đi ra khỏi phòng.

"Ta có phải nói chuyện hơi quá trực tiếp rồi không?" Pall hỏi Kevin.

Kevin lắc lắc đầu chó: "Gâu gâu."

"Đúng, ta cảm thấy vốn là như vậy, điểm khác biệt lớn nhất giữa Karen và Dis

đó là, Karen nguyện ý tốn công sức để phát triển, vận hành đội ngũ và các mối

quan hệ của mình.

Ta rất thích nhìn thấy điểm này, ít nhất như vậy thì cậu ta không cần phải đi đến

kết cục tương tự với Dis.

Dis phải một người đối mặt toàn bộ áp lực của Trật Tự Thần Giáo, Karen cậu ta

thì... Ta cảm thấy nếu trong tình huống tương tự thì cậu ta sẽ không tiếc để cho

Trật Tự Thần Giáo phân liệt.

Rất tốt meo, tại sao phải lấy đại cục làm trọng mà trong khi bản thân mình phải

thiệt thòi cơ chứ!"

"Gâu."

Pall đem móng vuốt của mình lăn qua lăn lại nhiều lần trên cái khăn lông ướt,

sau đó lại cầm lên một cái khăn lông khác để lau miệng, ngay sau đó ngồi đến

trước ly cà phê:

"A ha ha ha, cà phê của ta."

...

Bên trong căn phòng, Karen đang ngồi trên xe lăn, đối mặt là cửa sổ.

Muri đứng ở bên cạnh Karen.

"Đội trưởng, Alfred nói chạng vạng tối nay sẽ đến, bây giờ đã mười giờ rồi."

"Không có việc gì, ta đoán chừng là anh ta để cho Philomena lái xe."

"A, là như vậy sao."

Phía ngoài cửa sổ, nhìn vào trong màn đêm tối tăm, lóe lên một loạt ánh nến,

Ventura đang chơi cùng với Berger và Judea.

Đều là trẻ con, chơi trò chơi của trẻ con, cũng chính là những quả cầu lửa và

băng bay khắp nơi.

Nguyên nhân bởi vì Pall, bây giờ Ventura ở trong tiểu đội có một cái biệt danh

mới, gọi là "Hòn đá nhỏ".

Nhưng ở trong mắt Berger và Judea, Ventura thật sự là một tảng đá lớn, một

mình cậu ta đối với đòn tấn công của cả Berger và Judea, không chỉ cản lại toàn

bộ, còn thỉnh thoảng đánh bay cả hai.

Cả hai người Berger và Judea đều thuộc về thiên tài trong gia tộc, nhưng

Ventura thế nhưng là thiên tài của giáo hội, mặc dù không có cách nào so sánh

với loại như Philomena hay Karen, nhưng dù sao cũng đã trải qua cuộc tuyển

chọn của đại khu thành phố York, còn ký kết khế ước với linh hồn của Trật Tự

Thần Giáo bên trong Cánh Cổng Luân Hồi.

Vị trí khác biệt, đẳng cấp của thiên tài cũng khác biệt.

Nhưng mà Berger và Judea đều là tính cách không chịu thua, đối mặt người

đồng lứa, bọn họ cho dù lần lượt bị đánh bay, cũng lập tức lau đi máu trên khóe

miệng mà chủ động vọt lên một lần nữa.

"Ventura, về sau cậu phụ trách dạy bảo, trau chuốt kỹ xảo chiến đấu."

"Được, đội trưởng."

Muri không có hỏi thăm Berger và Judea, là con cháu nhà "Benda", ánh mắt của

cậu ta thật ra luôn luôn rất cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi