"Thiếu gia Karen, đây là menu cho bữa ăn khuya."
Phu nhân Jenny đưa menu tới trước mặt Karen, Karen nhận lấy nhìn lướt qua,
lắc đầu, nói:
"Quá nhiều, chúng ta chỉ có năm người, một con mèo và một con chó, ăn không
được nhiều như vậy, cũng quá lãng phí.
Như vậy đi, để lại năm món đầu trong danh sách, mỗi người một phần là được,
loại bỏ rượu, toàn bộ uống nước đá, cứ như vậy đi."
"Được rồi, thiếu gia Karen." Jenny phu nhân thu hồi menu, do dự một chút, vẫn
lấy dũng khí, mở miệng hỏi, "Có cần để Eunice đến bố trí hay không?"
"Có thể để Eunice bố trí bữa ăn ngày mai sao, phu nhân? Tình huống tối nay có
một chút đặc biệt, ta không hi vọng vị hôn thê của ta tiếp xúc với những việc
này quá sớm, xin phu nhân ngài thông cảm."
"Không không không, ta không có ý gì khác, ta chính là hỏi một chút, chỉ là hỏi
một chút, thiếu gia Karen ngài cứ định đoạt."
Phu nhân Jenny lập tức cười lắc đầu, sau đó ôm menu đi ra phòng ăn phân phó
người hầu đi chuẩn bị.
Karen đương nhiên biết ý của phu nhân Jenny, làm một người mẹ, suy nghĩ cho
quyền lực vốn có của con gái mình là chuyện bình thường.
Chỉ có điều là buổi tiệc tối đơn giản này có chút đặc biệt, chỉ cần là người được
Alfred dẫn vào trong khán thính phòng, họ đều cần phải giữ bí mật này với
người nhà của họ.
Về phần nói bí mật này cho Eunice biết bây giờ, sau đó để Alfred phát triển
Eunice thành tín đồ của mình?
Có bị bệnh không!
Ventura tắm rửa thay một bộ quần áo tóc ướt sũng đi tới phòng ăn, trông thấy
Karen ngồi trên xe lăn, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười.
"Xem ra hôm nay chơi với đám bạn nhỏ rất vui vẻ."
"Ừm."
"Hai người bọn chúng đâu?"
"Bị đưa đi trị liệu rồi."
Karen nhẹ gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì với kết quả này, dù gì thì chính mắt
cũng đã thấy Ventura đánh hai người bọn chúng cả một buổi chiều.
Lúc này, Muri đi đến, ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh.
Ventura nói với Karen: "Anh Muri nói ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành chỉ đạo."
Karen nói: "Quý trọng cơ hội này."
"Ta biết, đội trưởng."
"Thiếu gia."
"Đội trưởng."
Alfred và Philomena đi đến.
Philomena đứng ở bên cạnh bàn, nhìn xem Karen, hỏi: "Ta có nên hành lễ với
ngài hay không?"
"Ta có nhớ ta từng nói với cô, lúc trước thế nào, bây giờ vẫn thế đấy như cũ,
không cần cố sức mà thay đổi, mặc kệ là trên việc bà nội của cô hay là trên việc
của ta."
"Được rồi, ta đã biết."
Philomena ngồi xuống, có thể nhìn ra được, cô đang lần lượt điều chỉnh hô hấp
và tâm trạng của mình.
Đối với một người quen thuộc với phương thức ám sát khi chiến đấu như cô, cái
này vốn nên là một chuyện đơn giản nhất, thậm chí có thể nói là một loại bản
năng, nhưng bây giờ, lại có chút gian nan.
Ventura và Muri liếc nhau, khóe miệng hai người đều lộ ra mỉm cười, lúc trước
khi hai người bọn họ bước ra khỏi khán thính phòng cũng giống như vậy,
không, là Philomena trước mắt trấn định hơn so với hai người bọn họ khi trước.
Pall chạy vào, nhảy tới bên trên bàn ăn, ra lệnh vớiVentura:
"Hòn đá nhỏ, giúp ta thắt một chút."
"Được rồi."
Ventura đứng người lên, giúp Pall thắt dây của cái áo choàng nhỏ lên cổ.
"Kevin đâu rồi?" Karen hỏi.
Pall nhìn thoáng qua Philomena ngồi ở đối diện, nói: "Con chó ngu đi lên nóc
nhà tìm Nữ thần của nó để tán gẫu rồi."
Còn có một việc Pall không nói, đó chính là con chó ngu hẳn là bị cô bé tự kỷ
nhà Filsher này làm "Tổn thương".
Bữa ăn khuya bắt đầu được bưng lên, chờ sau khi mọi thứ đã bố trí xong, toàn
bộ người hầu rời khỏi, để nơi này lại cho đám người Karen.
Đang lúc Karen chuẩn bị giơ ly nước đá lên, cửa phòng ăn bị nhẹ nhàng đẩy
vào, Kevin bước đến.
Ventura kẹp ra một phần bò bít tết từ trong đĩa của mình rồi lại rót một chén
nước, đặt ở trước mặt Kevin.
"Con chó ngu, hành trình hoài niệm cảm xúc của ngươi kết thúc nhanh vậy à?"
"Gâu."
Kevin đáp lại một tiếng, sau đó ánh mắt cường điệu nhìn chằm chằm về phía
Philomena.
"Đây là cái gì, có ý nghĩa đặc thù gì sao?" Muri rút ra một lá bài Át bích từ dưới
đĩa ăn.
Phía dưới đĩa của những người khác, đều có một lá bài như vậy, bao gồm cả
phía dưới bình hoa giữa bàn ăn, cũng có một lá bài.
"Ồ, không có ý nghĩa gì đặc thù, vì kỷ niệm lần gặp mặt này." Pall lập tức giải
thích nói, hiển nhiên, đây là cô cho người sắp xếp.
"Vật kỷ niệm sao?" Muri bỏ lá bài này vào trong túi, Ventura và Philomena
cũng làm động tác tương tự.
Pall rất hài lòng đối với biểu hiện của bọn họ, cô vẫn luôn là một con mèo thích
tìm kiếm cảm giác nghi thức.
Karen giơ ly nước lên, mở miệng nói: "Ta rất vinh hạnh, có thể có các ngươi
làm bạn trên con đường tín ngưỡng hướng về tương lai."
Đám người nhao nhao giơ ly nước lên, Alfred dẫn đầu đáp lại nói: "Có thể đi
theo ngài, là vinh quang của chúng ta."
Những người khác cũng nhao nháo nói theo vào: "Là vinh quang của chúng ta."
Pall cũng đặt chân trước lên trên ngực mình: "Vinh quang meo!"
"Alfred?"
Nghe được thiếu gia đang kêu mình, Alfred đứng người lên, nói:
"Chư vị;
Bây giờ chúng ta không nên cảm thấy quy mô đoàn thể của chúng ta vẫn còn
nhỏ, chúng ta hẳn phải nhìn thấy chính sự thuần túy của đoàn thể chúng ta.
Chúng ta không nên chỉ cảm thấy bây giờ chúng ta chưa có tiếng nói lớn, thật ra
càng vào thời điểm này, chúng ta càng là có thể nghe rõ ràng được âm thanh
trong lòng nhau.
Chúng ta đã có được hiện tại, chúng ta cũng có thể nắm giữ tương lai.
Trật Tự,
Trật Tự mới,
Sẽ sinh ra từ trong tay của chúng ta!
Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Nghi thức đã xong, mọi người bắt đầu dùng cơm.
Chờ đến khi bữa ăn sắp kết thúc, Alfred vừa dùng khăn ăn lau miệng vừa nói:
"Sau khi dùng bữa xong mời chư vị ở lại một chút, ta sẽ tổ chức một buổi học
tập bút ký của thiếu gia."
Đám người nhao nhao gật đầu.
Alfred cảm thấy rất hài lòng đối với sự phối hợp của mọi người, đợi đến khi
người hầu dọn bàn ăn mang bảng đen lên chuẩn bị khai giảng buổi học tập,
Alfred phát hiện thiếu gia nhà mình thế mà cũng lấy ra bút ký và bút viết ngồi
lại đây.
"Thiếu gia, ngài có thể đi nghỉ trước, tiến độ học tập ta sẽ báo cáo tổng kết với
ngài."
Karen lắc đầu, nói: "Cùng nhau học tập."
"Được rồi, thiếu gia."
Alfred đứng người lên, vừa đi về phía bảng đen vừa nói: "Philomena, nội dung
ta nói trước đó với cô sẽ được giảng riêng, chủ đề học tập đêm nay của chúng ta
là:
« Tính lặp đi lặp lại và vô hạn của quá trình nhận thức nguyên lý »: Nhận thức
có tính lặp đi lặp lại, bởi vì chịu sự hạn chế của điều kiện khách quan, quá trình
nhân loại truy cầu chân lý không được thuận lợi..."