Buổi học tập trao đổi kết thúc, Alfred tự mình đẩy xe lăn đưa Karen về phòng
ngủ, chờ đến khi vào phòng ngủ, Alfred nhịn không được, cúi người nhỏ giọng
hỏi:
"Thiếu gia, ngài cảm thấy buổi học tập trao đổi hôm nay của tôi có gì cần phải
cải tiến không ạ?"
"Anh giảng giải rất tốt, cực kỳ tốt."
"Cám ơn thiếu gia." Trên mặt Alfred lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút."
"Thiếu gia, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Alfred lui ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Karen thì tiếp tục ngồi trên xe lăn, trong đầu hồi tưởng lại nội dung mà Alfred
giảng, mình viết xuống một vài thứ trên bản bút ký, nhưng sẽ rất ít tiến hành lý
luận và sắp xếp theo hệ thống, ở phương diện này, Alfred giúp mình bù đắp, mà
lại, nội dung gốc của anh ta cũng rất nhiều, nhưng đều giới hạn bên trong dàn
khung.
"Trách không được rất nhiều sáng tác đều được học sinh và hậu nhân nhận xét
bình phẩm ra nhiều ý nghĩa đến thế, nói không chừng những vị tiên hiền kia lúc
sáng tác đều không nghĩ đến nhiều thứ như vậy."
...
Hôm sau buổi sáng, thời tiết sáng sủa.
Nếu như xe lăn ở dưới đổi thành một con tuấn mã, Karen sẽ cảm thấy thoải mái
hơn.
Hôm nay là lần thứ nhất mình chuẩn bị đi co giãn xương khớp sau mấy ngày
nghỉ ngơi dưỡng thương.
"Ai vào đi, làm mục tiêu." Karen nói.
Muri nhìn về phía Ventura, nói: "Cậu đi đi."
"Được rồi."
Ventura đi tới đối diện Karen, sau đó dùng tay ước chừng khoảng cách, hỏi:
"Đội trưởng, tôi có cần lùi lại thêm không?"
"Không cần, đủ rồi." Karen vẫy vẫy tay Ventura, "Cậu có thể đến đây."
Ventura không rõ ràng cho lắm, cho rằng Karen đang gọi cậu ta đi tới, vội vàng
chạy tới.
Tay trái Karen di chuyển bên dưới, lập tức giơ lên, trầm giọng nói:
"Trật tự - Dây Leo Tuyệt Vọng."
"Ông! Ông! Ông!"
Từng sợi dây leo màu đen xông ra từ dưới chân Ventura, trên dây leo mang theo
gai nhọn, Ventura lập tức lùi hẳn về phía sau, đồng thời trong nháy mắt hóa thân
khổng lồ, hai tay chống ra, bắt lấy hai cây dây leo.
"Ha ha, đội trưởng, cái thuật pháp này đối với tôi..."
"Ngọn lửa Trật Tự."
Dây leo trong nháy mắt cháy lên, ngọn lửa màu đen lan ra, trực tiếp tràn lên trên
cơ thể hóa khổng lồ của Ventura.
"Rống!"
Ventura phát ra một tiếng rít lên, quanh thân nổi lên ánh sáng màu trắng, cách ly
ngọn lửa này khỏi cơ thể.
"Thiên phú của cậu ta rất mạnh." Karen nói với Muri đang đứng bên cạnh mình,
"Ô uế vốn có trên cơ thể, hiện tại không chỉ bị cậu ta dần dần khống chế, mà lại
bắt đầu chủ động khai phát nó."
"Đúng thế." Muri nhẹ gật đầu, "Cậu ta là chiến sĩ trời sinh."
Đầu ngón tay Karen chỉ về phía trước, vẽ ra một phù văn, phù văn lập tức xoay
tròn rồi phóng đại, nó được Karen truyền năng lượng linh tính rồi sau đó bay
lên trên không.
"Trật Tự - Diện Bích Giả Liệt Trận."
Từng mặt vách to lớn xuất hiện, mặt đất theo đó mà truyền đến từng đợt âm
thanh rung động.
Ventura bắt đầu vung vẩy nắm đấm của mình lên, từng mặt từng mặt vách một
bị cưỡng ép loại bỏ, rút ngắn khoảng cách về phía Karen.
Đầu ngón tay trái của Karen lại vung lên lần nữa, lại một cái phù văn bị ngưng
tụ ra, sau đó phóng đại rồi trực tiếp tán ra bốn phía:
"Trật Tự - Vòi Rồng Trấn Sát."
Gió đen cuồng bạo dùng Ventura làm tâm điểm mà xuất hiện, nguồn sức mạnh
mạnh mẽ cùng với lực cắt sắc bén đang không ngừng đánh về phía Ventura.
Bước chân của Ventura bởi vậy cũng bị trì trệ lại, cậu ta không có cách nào tiếp
tục thẳng tiến về hướng Karen, chỉ có thể gượng ép hóa đá mặt đất dưới chân
dùng để chống cự với sức hút đáng sợ của cái vòi rồng này.
Karen nói: "Chỉ biết dùng cơ thể và sức mạnh cơ bắp của mình cưỡng ép đối
kháng với thuật pháp đã hình thành, khi sau lưng không có đồng đội cần cậu ta
bảo vệ thì nhìn vào có vẻ hơi ngu xuẩn."
Muri phụ họa nói: "Đúng vậy, so với ưu thế trên mặt thiên phú và cơ thể,
phương diện tư duy và cảm ngộ của cậu ta còn kém một chút."
"Còn có một nguyên nhân nữa, sau khi cậu ta hóa khổng lồ, tư duy sẽ dễ dàng
trở nên cuồng bạo, phương thức gọn gàng và dứt khoát nhất để ứng phó một
cách tự nhiên với tình huống trước mắt đó là sau này cậu phải tập trung huấn
luyện về điểm này, để sau khi cậu ta hóa khổng lồ, cũng có thể bình tĩnh mà
chơi được trò ghép hình."
"Đúng, tôi sẽ lên kế hoạch huấn luyện cho cậu ta."
"Ừm, trên phương diện huấn luyện người khác thì cậu hiểu rõ hơn ta."
Muri nhất thời có chút không biết làm sao để nói tiếp câu này, cậu ta biết hàm
nghĩa sâu xa của câu nói này là bởi vì bản thân đội trưởng học cái gì cũng
nhanh, cho nên không biết làm sao để dạy cho người khác;
Dù gì cậu ta đã từng thấy cảnh tượng đội trưởng vừa ăn cơm vừa lật sổ tay thuật
pháp mà học tập.
Karen mở hai tay ra, dùng một thuật pháp mới đối với Ventura đang bị vòi rồng
vây nhốt.
Trong chốc lát, phía trên xuất hiện từng Ngọn Thương Trừng Phạt to lớn, bọn
chúng đầu tiên là vờn quanh, sau đó ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một Ngọn
Thương Trừng Phạt khổng lồ rồi trực tiếp đập xuống vị trí mà Ventura đang
đứng.
"̀m!"
Ventura đã bị cố định thành tấm bia sống chịu hoàn toàn uy lực của thuật pháp
này, đợi đến lúc bụi mù tán đi, Ventura ngửa mặt ngã trên mặt đất, trên cơ thể
hóa khổng lồ bốc lên khói đen.
Lập tức, trạng thái hóa khổng lồ biến mất, Ventura từ từ ngồi dậy, vừa vỗ nhè
nhẹ vào đầu của mình vừa cười khúc khích mà hô về phía Karen:
"Đội trưởng, ngài thật lợi hại."
"Là do cậu có chút đần."
Ventura nghe vậy, tiếp tục cười ngây ngô.
Karen cũng bị cái bộ dáng này của cậu ta cho làm vui vẻ, nhịn không được cười
lắc đầu nói: "Muri, cậu tới đi."
"Vâng, đội trưởng."
Muri và Karen kéo dài khoảng cách, kéo dài khoảng cách xa hơn rất nhiều so
với Ventura trước đó, sau đó yên lặng giơ khiên tròn và đoản đao lên.
Sau đó, Karen bắt đầu càng không ngừng thi triển thuật pháp về phía Muri,
Muri thì bình tĩnh ứng đối từng cái một, sau đó tùy lúc tìm kiếm thời cơ rút
ngắn khoảng cách.
Cuộc giao đấu vô cùng đặc sắc, Ventura ở bên cạnh nhìn hoa cả mắt, Berger và
Judea ở càng xa hơn, trên người đang bị quấn băng vải thì trực tiếp nhìn đến nỗi
ngây người.
Judea nói thẳng: "Ta có thể xác nhận, lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy hắn ta,
hắn là sợ hãi ta sẽ giết hắn."
Berger lắc đầu, nói: "Bây giờ ngươi nói ra mấy lời này, chính bản thân ngươi có
thể tin sao?"