SỔ TAY QUẬN CHÚA DIỄN SÂU TRÊU CHỒNG

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn tỉnh lại phát hiện mình ôm Triệu Gia Hòa, loáng thoáng nhớ tới tối hôm qua hắn đã làm gì, ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, nhưng quy luật hô hấp lại để lộ sơ hở.

Khi Triệu Gia Hòa mở mắt ra, phát hiện Tống Thanh Hàn đã tỉnh, nhìn bộ dáng thong dong của hắn, nàng không khỏi hoài nghi có phải tối hôm qua chỉ là mơ hay không, khó có thể tưởng tượng được thế tử Trấn Bắc vương còn có bộ dáng như vậy.

“Tối hôm qua chàng uống say.” Triệu Gia Hòa muốn thử xem hắn có phản ứng gì.

“Tối hôm qua ta và Lý Chấp uống hơi nhiều.”

Giống như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Triệu Gia Hòa vẫn cảm thấy lúc hắn say rượu rất thú vị.

Tống Thanh Hàn đứng dậy rửa mặt chải đầu, nàng lại quay đầu ngủ.

Hoàng cung truyền đến thánh chỉ, phái Tống Thanh Hàn lãnh binh xuất chinh tấn công Tề quốc, ba ngày sau xuất phát.

Sau khi hắn nhận được thánh chỉ không lâu, Triệu Gia Hòa đã biết tin.

“Hoàng Thượng phái chàng tấn công Tề quốc?” Thánh chỉ thình lình ban xuống làm nàng có chút kinh ngạc.

Hoàng Thượng mới vừa phong con trai của Tô Quý Phi thành Thái Tử không bao lâu, hiện giờ lại muốn tấn công Tề quốc, không biết trong hồ lô rốt cuộc đang bán cái gì.

“Hoàng mệnh khó trái, hiện tại ta phải đến quân doanh chỉnh đốn nhân mã, ba ngày sau xuất phát.” Mặc kệ rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì, trước mắt Tống Thanh Hàn không thể phản kháng.

Tống Thanh Hàn chân trước vừa đến quân doanh, Lý Chấp đã liền tới. “Nghe cha ta nói Hoàng Thượng phái huynh tấn công Tề quốc?”

“Đúng vậy, thánh chỉ đã hạ.”

“Ta lập tức xin Hoàng Thượng ban chỉ, xuất chinh cùng huynh.” Lý Chấp đã gấp không chờ nổi.

Sau khi hồi phủ, Lý Chấp lập tức đi tìm Từ Vi Lan, “Nương, ta muốn cùng Tống Thanh Hàn xuất chinh.”

Từ Vi Lan vừa nghe, “Không được, ta đã sớm nói với con, Lý gia chỉ có một độc đinh, con muốn để Lý gia tuyệt hậu sao?”

“Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa. Cha ta chính là ra trận giết địch lập chiến công hiển hách mới được phong làm Trấn Viễn tướng quân, người hiện giờ không cho ta đến chiến trường, ta đây kiến công lập nghiệp như thế nào?”

“Con có thể so với cha con sao? Cha con xuất thân đầu lĩnh thổ phỉ, da dày thịt béo, còn từ nhỏ con đã được nuông chiều, chúng ta trước nay không để con chịu khổ, con đi ra ngoài lần này có kiến công lập nghiệp được không chưa nói, hay lại bị người khác đánh chết, ta sẽ không để con đi.” Từ Vi Lan kiên quyết không đồng ý.

Lý Chấp “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất,  “Nếu người không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy.”

“Tùy con.” Từ Vi Lan đứng dậy rời đi.

Một canh giờ sau, “Phu nhân, thiếu gia vẫn còn quỳ ở đó.” Tỳ nữ nói.

“Nó muốn quỳ thì cứ để nó quỳ.” Từ Vi Lan làm bộ không thèm để ý.

Tô Cẩn Du thấy Lý Chấp còn chưa trở về liền hỏi, “Tử Đàn, thiếu gia đâu? Sao còn chưa về?”

“Nô tỳ đi hỏi một chút.” Tử Đàn lập tức đi hỏi thăm.

“Tiểu thư, bởi vì thiếu gia muốn cùng xuất chinh với thế tử Trấn Bắc vương, phu nhân không đồng ý, đến bây giờ còn quỳ ở trước điện.”

Tô Cẩn Du không nghĩ tới Lý Chấp vậy mà lại chấp nhất với chuyện xuất chinh như vậy, muốn đi khuyên nhủ tướng quân phu nhân. Đang lúc nàng chuẩn bị ra cửa, Lý Chấp đột nhiên tiến vào.

“Ngươi đi ra ngoài trước!” Lý Chấp ra lệnh Tử Đàn.

“Sao chàng đột nhiên lại đến đây?” Tô Cẩn Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Chấp.

Lý Chấp đột nhiên bế Tô Cẩn Du lên đi về giường, đặt nàng lên, ngay sau đó nghiêng người cúi xuống.

Tô Cẩn Du bị một màn này doạ sợ ngây người, dùng sức đẩy, Lý Chấp bùm một tiếng ngồi ở trên mặt đất.

Tô Cẩn Du phản ứng như vậy có chút không ổn, nhưng mà Lý Chấp hiện tại cũng không có tâm tư lưu ý việc nhỏ này.

Tô Cẩn Du vội vàng kéo Lý Chấp lên, “Xin, xin lỗi, ta không phải cố ý. Chàng đột nhiên lại như vậy, dọa ta sợ.”

“Chàng muốn làm gì?” Tô Cẩn Du hỏi.

“Sinh con.” Lý Chấp lời ít mà ý nhiều.

“Sinh, sinh con?” Tô Cẩn Du có chút không tiếp thu được.

“Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này?” Thành hôn lâu như vậy, lúc trước hắn cũng chưa từng nói qua những lời này.

“Nếu ta muốn đi chiến trường, thì phải để lại đời sau cho Lý gia.” Lý Chấp nghiêm trang nói.

Hắn đã quỳ mấy canh giờ, lại nghe ma ma của mẫu thân truyền lời, muốn đi cũng không phải không thể, chỉ cần làm Cẩn Du hoài thai hài tử thì có thể, nếu một tháng sau mang thai, một tháng sau hắn sẽ có thể xuất phát, nếu là Cẩn Du ba tháng sau mới mang thai, thì ba tháng sau hắn mới được ra chiến trường, nếu như Cẩn du vẫn luôn không có, hắn cũng đừng muốn chạy.

Cẩn Du sinh được một đứa con trai là tốt nhất, như vậy Lý gia cũng có đời sau, nếu sinh con gái cũng không sao, chờ con trưởng thành, sẽ chọn cho con bé một vị hôn phu tốt ở rể.

Ma ma truyền đạt hết lời Từ Vi Lan nói cho Lý Chấp.

Lý Chấp sau khi nghe xong liền tới tìm Tô Cẩn Du.

Tô Cẩn Du cũng hiểu, nếu đã gả đến phủ tướng quân, có một số việc muốn tránh cũng không được, nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương.

“Nhưng hiện tại bên ngoài còn sáng.” Tô Cẩn Du cực lực lấy cớ chối từ.

“Lát nữa ta sẽ quay lại.” Nói xong Lý Chấp đi ngay.

Sau khi ra khỏi cửa, hắn cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút lỗ mãng.

Tuy rằng hắn đã hai mươi tuổi, nhưng chuyện phòng the vẫn dốt đặc cán mai, không có nha hoàn thông phòng, cũng chưa từng ghé qua chốn yên hoa (lầu xanh). Mấy quyển hoàng văn gì đó, hắn chưa từng dám đụng, hiện giờ xem ra còn phải nghiên cứu tỉ mỉ một chút, đây là có liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân.

Lý Chấp đi tới thư phòng lục tung mới tìm được mấy tập tranh bằng hữu đưa cho hắn.

Mở ra trang đầu tiên, lập tức đóng lại ngay, quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Nhưng nghĩ đến chuyện phải viên phòng, mình không thể cái gì cũng không hiểu, vì thế lại lặng lẽ mở ra.

Sau khi xem xong Lý Chấp mặt đỏ tai hồng, trái tim bùm bùm nhảy không ngừng.

Ban đêm, bước chân Lý Chấp nặng nhọc đẩy cửa phòng, Tô Cẩn Du nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh của Lý Chấp liền nhẹ nhàng nắm chặt chăn, nàng vẫn có chút khẩn trương.

Lý Chấp đi đến mép giường, nhìn Tô Cẩn Du đang nằm trên giường, hắn cởi giày da rồi lên giường, hô hấp Tô Cẩn Du bắt đầu dồn dập.

Lý Chấp chậm rãi cởi bỏ trung y của nàng, Tô Cẩn Du đột nhiên đè tay hắn lại, “Đèn còn chưa tắt.”

Hắn xuống giường tắt nến.

Tô Cẩn Du cảm giác trên người truyền đến khí lạnh, Lý Chấp đã cởi quần áo của nàng ra, môi dịu dàng dán lên môi nàng.

Một lát sau, Tô Cẩn Du cảm thấy rất khó chịu, giống như thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặt hồ, phập phập phồng phồng, lúc này nàng liền hối hận, sớm biết thế thì không nên đồng ý với hắn, quả thực là tự mình làm bậy, không thể sống.

Không biết qua bao lâu, Tô Cẩn Du đã ngủ rồi, Lý Chấp ôm nàng đi tắm.

Tô Cẩn Du mệt đến mức tay không muốn nâng, tùy ý Lý Chấp hầu hạ nàng.

Tắm gội xong, Tô Cẩn Du nặng nề ngủ.

“Phu nhân, tối hôm qua thiếu gia đã cùng thiếu phu nhân viên phòng.” Ma ma bẩm với Từ Vi Lan.

Là chủ mẫu phủ tướng quân, hai người viên phòng hay chưa đương nhiên không thể qua được đôi mắt của bà.

“Ta cũng không muốn ép buộc nó, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sợ nó sẽ xảy ra chuyện. Nếu Cẩn Du có con, nó cũng có thêm vướng bận, mặc kệ như thế nào, trong nhà còn có cha mẹ và thê nhi.” Từ Vi Lan nói.

Từ Vi Lan mới vừa thành thân mấy năm, phụ thân Lý Chấp cũng luôn Nam chinh Bắc thảo, bà lo lắng đề phòng, mỗi lần ông ấy hồi kinh trên người đều có vết thương mới, từ lúc có Lý Chấp, số lần ông ra chiến trường cũng ít đi rất nhiều, bởi vì không đành lòng bỏ xuống mẫu tử các bà.

Những năm gần đây Từ Vi Lan vẫn luôn dung túng Lý Chấp, không cho hắn đánh giặc, chính là lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hôm nay cũng ngăn không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi