SỔ TAY QUẬN CHÚA DIỄN SÂU TRÊU CHỒNG

Viện Hành Vu

Triệu Gia Hòa tháo trang sức trên tóc xuống, mở hộp trang điểm ra, bỏ trâm cài đầu vào, liếc mắt thoáng qua nhìn thấy hộp gấm Tống Thanh Hàn đưa, trong hộp gấm là một khối ngọc bội hình thỏ con, tinh xảo đáng yêu.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Hàn, Triệu Gia Hòa lập tức đóng hộp gấm đặt vào chung chỗ với những cái khác.

Tống Thanh Hàn nhìn có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm.

“Ngày mai ta phải rời kinh, nàng ở trong phủ nhất định phải cẩn trọng hơn, người đứng sau sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.” Tống Thanh Hàn dặn dò nàng.

“Chàng yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận, huống chi Mộc Cẩn cũng ở trong phủ, sẽ không xảy ra chuyện.”

Tống Thanh Hàn cũng không yên tâm, “Ta sẽ kêu Chiết Phong lưu lại âm thầm bảo hộ an toàn cho nàng.”

“Không cần, chàng đến chiến trường nguy hiểm như vậy, vẫn nên để Chiết Phong đi cùng chàng đi.” Triệu Gia Hòa chối từ.

Chiết Phong chính là phụ tá đắc lực của Tống Thanh Hàn, theo Tống Thanh Hàn nhiều năm như vậy, thực lực đương nhiên không thể khinh thường.

“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, còn chưa điều tra rõ ai là người phía sau màn, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận hơn.” Tống Thanh Hàn nhất quyết để Chiết Phong ở lại.

Chàng không biết người đứng phía sau là ai không có nghĩa là ta cũng không biết, Triệu Gia Hòa nói thầm trong lòng.

“Ngày xuất phát Chiết Phong sẽ đi cùng ta ra khỏi cổng thành, sau khi ta đi hắn lại âm thầm hồi kinh. Mộc Cẩn bảo vệ nàng ngoài sáng, Chiết Phong âm thầm trong tối bảo hộ nàng.” Tống Thanh Hàn an bài thỏa đáng.

Triệu Gia Hòa nhìn hắn nghiêm túc như vậy, không chịu được nổi cơn trêu đùa tâm tư của hắn.

“Phu quân tấn công Tề quốc nhất định phải thật cẩn thận, chàng nói xem nếu chàng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó để lại cô nhi quả phụ chúng ta biết phải làm sao?” Nói xong còn làm ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Trái tim Tống Thanh Hàn giống như bị đả kích nặng, “Nàng nói cái gì?” Trong giọng nói có một chút vội vàng, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.

Triệu Gia Hòa không nghĩ tới phản ứng của hắn lớn như vậy, “Ta chỉ nói lỡ như, dù gì chúng ta đã viên phòng, nếu lúc chàng đi rồi, ta phát hiện mình mang thai, vậy làm sao đây? Chàng có thể bỏ mặc chúng ta trở thành cô nhi quả phụ sao?”

Tống Thanh Hàn nhất thời không biết là mất mát hay là thở dài nhẹ nhõm, dùng ngón trỏ chọc vào trán của nàng, tức giận nói, “Đừng nói chuyện không đâu nữa.”

“Nếu lỡ xảy ra thì sao? Lỡ như là sự thật thì thế nào?”

“Không có lỡ như.” Tống Thanh Hàn nói.

“Hừ!” Triệu Gia Hòa trừng hắn một cái.

Triệu Gia Hòa đá giày trên chân ra, bò lên giường.

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nằm bên cạnh. Triệu Gia Hòa đột nhiên choàng qua eo hắn, “Phu quân chàng ôm ta ngủ đi, ngày mai chàng phải đi rồi, ta sau này đã có thể phải phòng không gối chiếc rồi.”

Thân thể Tống Thanh Hàn có chút cứng đờ, cũng không làm theo yêu cầu.

Triệu Gia Hòa thấy hắn bất động, có chút tức giận, “Chàng rốt cuộc ôm hay không ôm, bây giờ chàng không đối với ta tốt một chút, coi chừng sau khi chàng đi rồi ta sẽ hồng hạnh xuất tường, tìm nam sủng còn đẹp hơn cả chàng.”

Tống Thanh Hàn cảm thấy nàng không có một chút dáng vẻ của quận chúa, suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ.

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy.” Tống Thanh Hàn lớn giọng, tiện đà xoay người ôm Triệu Gia Hòa.

Người Tống Thanh Hàn nóng hầm hập, Triệu Gia Hòa ôm hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ của Triệu Gia Hòa khi ngủ say, ngoan ngoãn động lòng người.

Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm không có việc gì.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn liền chuẩn bị xuất phát.

Lý Chấp đã sớm đến phủ thế tử tiễn người.

“Huynh yên tâm, nhiều nhất một tháng ta sẽ đến tìm huynh.” Lý Chấp hứa hẹn.

Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc liếc nhìn hắn, “Không cần, ngươi vẫn nên ở lại kinh thành, có một số việc còn cần ngươi đi làm.”

“Sao có thể được, ta đã cố gắng thuyết phục nương rất lâu, thật vất vả mới được bà ấy đồng ý, sao ta lại không được đi?” Lý Chấp phản bác.

“Đã vậy thì tùy ngươi.”

Lý Chấp quyết tâm muốn đi, Tống Thanh Hàn cũng không tiện ngăn cản.

“Gần đây Hoàng Thượng hành sự kì lạ, chuyện trong triều phải trông cậy vào Trấn Viễn tướng quân nhiều hơn.” Tống Thanh Hàn nói với Lý Chấp.

Lý Chấp vỗ ngực bảo đảm, “Chuyện này huynh cứ yên tâm đi! Cha ta huynh còn không hiểu sao? Dù huynh không nói ông ấy cũng biết làm như thế nào.”

Tống Thanh Hàn xoay người lên ngựa, trước khi rời đi liếc nhìn Triệu Gia Hòa.

Triệu Gia Hòa vẫy vẫy tay, “Phu quân ~, ta chờ chàng trở về nha!”

Tống Thanh Hàn gật đầu, xoay người nghênh ngang đi.

Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, có hai người đứng trong ngôi miếu bỏ hoang.

“Chủ tử, Tống Thanh Hàn đã rời kinh, hiện giờ chỉ có một mình Triệu Gia Hòa ở trong phủ, chúng ta có nên” hắc y nhân làm động tác cắt cổ.

Nam tử khoát tay ra hiệu, “Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, không nói Triệu Gia Hòa có võ hộ thân, bên cạnh nàng còn có một thị nữ võ công cao cường.”

“Vậy khi nào chúng ta có thể động thủ?” Hắc y nhân xin chỉ thị nói.

“Trước hết nghĩ cách dẫn dụ thị nữ bên cạnh nàng rời khỏi, lần này nếu lại thất bại, ngươi liền tự kết liễu đi.” Nam tử nói với hắc y nhân.

Hắc y nhân cực kì sợ hãi, đã ba lần bốn lượt phái người ám sát Triệu Gia Hòa đều không thành công, chủ tử đã không còn kiên nhẫn.

Hắc y nhân quỳ một gối trên mặt đất “Chủ tử yên tâm, lần này nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.”

Tống Thanh Hàn đã đi ba ngày rồi, Triệu Gia Hòa ở trong phủ chán đến chết, một mình nằm trên trường kỷ ở viện Hành Vu, gần đó để đầy trái cây và một ít điểm tâm đầy bàn nhỏ, vừa duỗi tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng.

“Nam Chỉ ——”

Nam Chỉ vội vàng đi đến, “Quận chúa có chuyện gì muốn phân phó?”

“Nam Chỉ, đưa tin đến phủ tướng quân, hỏi xem Cẩn Du có rảnh hay không, ngày mai cùng đến Như Ý Phường của nàng ấy chơi.” Triệu Gia Hòa nằm trên đệm mềm căn dặn.

Nam Chỉ chân trước mới vừa đi, Vân Y liền tới đây.

“Quận chúa, công chúa Hòa Khang phái người tới đưa tin.” Vân Y trình bức thư lên.

Triệu Gia Hòa đọc thư xong có điều suy nghĩ, không ngờ mấy ngày nay trong cung đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hôm qua Thái Tử trúng độc, Tô Quý Phi một mực khẳng định là Hoàng Hậu hạ độc, Hoàng Thượng phái người điều tra Khôn Ninh Cung, kết quả không ngờ được có thể lục soát ra độc dược ở Khôn Ninh Cung, đưa cho thái y giám định, loại độc Thái Tử mắc phải giống y như loại độc được tìm thấy ở chỗ Hoàng Hậu nương nương. Chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, thu hồi phượng ấn của Hoàng Hậu, hơn nữa biếm vào lãnh cung.

Duệ Vương thay Hoàng Hậu cầu tình, kết quả bị Hoàng Thượng cấm túc, trong vòng ba tháng không được ra khỏi phủ Duệ Vương.

Triệu Gia Hòa đến thư phòng viết phong thư, sau viết xong cầm bức thư huơ trước mặt để mực khô, lại thổi một lát, bỏ vào bì thư, đổ sáp nóng, niêm phong kín miệng thư.

“Đưa phong thư này cho công chúa Hòa Khang.” Triệu Gia Hòa đưa thư cho Vân Y.

Một số nha hoàn tôi tớ được mang đến phủ thế tử từ phủ Trấn Bắc Vương, Vân Y là người mà lúc Triệu Gia Hòa vừa mới gả vào phủ Trấn Bắc Vương, được Trấn Bắc vương phi phân cho nàng. Triệu Gia Hòa vẫn luôn có chút phòng bị với Vân Y, nàng chỉ tín nhiệm nhất hai người Nam Chỉ và Mộc Cẩn.

Phủ công chúa

“Công chúa, là thư của quận chúa Trường Ninh.”

Triệu Duẫn Nịnh nhận thư, trong thư chỉ có bốn chữ ngắn ngủi —— tạm thời đừng nóng nảy (* án binh bất động)

Nội tâm Triệu Duẫn Nịnh thật sự rối rắm, hiện giờ Hoàng Hậu bị biếm lãnh cung, là cơ hội báo thù tốt nhất, dù Hoàng Hậu cũng đã dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy, nhưng vừa nhớ tới cảnh tượng mẫu phi chết thảm khi xưa, đêm không thể ngủ.

Triệu Duẫn Nịnh rửa mặt lên giường sớm, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Mẫu phi chết là tâm bệnh của nàng, mỗi khi nàng nhìn thấy Hoàng Hậu đều sẽ nhớ tới thảm trạng của mẫu phi khi chết, nàng thời thời khắc khắc đều muốn báo thù cho mẫu phi, hiện giờ Hoàng Hậu thất thế, đúng là thời cơ báo thù tốt nhất, cuối cùng Triệu Gia Hòa lại đưa ra quyết định thế này.

Vị Ương Cung

Tô Quý Phi nằm trong lòng Hàn Hạo, “Không bao lâu nữa Triệu quốc sẽ thuộc về chúng ta.”

“Triệu quốc bây giờ đối với chúng ta mà nói chính là vật nằm trong tay.” Hàn Hạo nói.

“Không lâu nữa, chúng ta có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ.” Trong mắt Hàn Hạo tràn đầy hi vọng.

Một ngày nắng đẹp, Triệu Gia Hòa cùng Tô Cẩn Du sóng vai đi trên đường cái thành Trường An.

“Cẩn Du ngươi xem, chiếc đèn lồng này thật đẹp mắt!” Triệu Gia Hòa cầm chiếc đèn được bán bên vệ đường cho Tô Cẩn Du xem.

“Còn có nơi này, nơi này, ngươi xem cái này……” Triệu Gia Hòa dẫn Tô Cẩn Du hết ghé chỗ này đến chỗ khác.

Hai người không biết đi dạo bao lâu, rốt cuộc cũng đã đến Như Ý Phường.

Lúc hai người đang đi vào Như Ý Phường, đối diện có một nữ tử đeo mạng che mặt đi tới.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Gia Hòa cảm thấy nàng ta rất quen.

Khi nữ tử ấy đi lướt qua Triệu Gia Hòa, Triệu Gia Hòa ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nàng lập tức nhớ ra người kia là ai.

Lúc trước nàng cùng Tống Thanh Hàn đi tìm bảo vật, trên đường gặp một đôi huynh muội, đây là Hàn Vũ đã từng muốn tiếp cận Tống Thanh Hàn.

Đoán chắc nàng ta là người Tề quốc, bây giờ lại xuất hiện ở Triệu quốc, cũng không biết muốn làm chuyện gì xấu.

Nhìn Triệu Gia Hòa đang ngẩn người, Tô Cẩn Du khẽ huých tay nàng, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, hình như gặp được người quen.” Triệu Gia Hòa trả lời bâng quơ.

“Chúng ta vẫn nên nhanh vào Như Ý Phường xem có sản phẩm mới gì không đi.”

“Nhị vị phu nhân mời vào trong.” Chưởng quầy nhiệt tình chiêu đãi hai người.

Như Ý Phường tuy rằng là do Tô Cẩn Du làm chủ, nhưng nàng ấy chưa bao giờ lộ diện, trước mắt ngoài Triệu Gia Hòa và Nam Chỉ ra thì không ai biết Như Ý Phường là sản nghiệp của Tô Cẩn Du.

Triệu Gia Hòa dẫn đầu mở miệng, “Gần đây có mặt hàng mới không?”

Chưởng quầy đon đả ân cần, “Phu nhân ngài tới thật đúng lúc, tiểu điếm gần đây vừa nhập một số mặt hàng mới, ta lập tức lấy đến để ngài xem thử.”

Chưởng quầy nhanh chóng vào gian trong cầm mấy cuộn gấm vóc. “Phu nhân ngài xem xem, đây là gấm vóc tiểu điếm vừa nhập vào, phu nhân có hài lòng chăng?”

Triệu Gia Hòa sờ gấm vóc, bóng loáng tinh tế, mặt trên có thêu hoa văn đám mây. Chưởng quầy tổng cộng lấy ra ba xấp vải, một xấp màu thủy lam, một xấp màu vàng nhạt, còn có một xấp vải màu tím nhạt.

“Quả nhiên không tồi.” Triệu Gia Hòa tán thưởng.

Tô Cẩn Du nhìn những xấp vải này cũng cảm thấy không tệ.

“Cẩn Du thích cái nào?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Vậy lấy cái này đi.” Tô Cẩn Du cầm lấy xấp vải màu tím nhạt.

“Vậy đúng lúc, ta muốn lấy xấp này.” Triệu Gia Hòa chỉ vào xấp vải màu vàng nhạt.

“Chưởng quầy, giá như thế nào?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Một xấp vải này tính giá hai lượng bạc, nếu muốn may thành trang phục thì tổng cộng ba lượng.” Chưởng quầy nói.

Ba lượng bạc đủ cho người bình thường sinh hoạt mấy tháng, nhưng Triệu Gia Hòa chưa bao giờ sẽ để ý chuyện này.

“Ta muốn lấy hai xấp, đều làm thành trang phục.” Triệu Gia Hòa chỉ vào hai xấp vải các nàng vừa chọn.”

Chưởng quầy vừa nghe, cười tươi như hoa. “Vậy không biết phu nhân muốn may kiểu trang phục ra sao?”

Chưởng quầy đưa bản vẽ cho Triệu Gia Hòa.

Triệu Gia Hòa cảm thấy kiểu váy dài thêu hoa lan phía trên rất đẹp, “Ta chọn kiểu này.” Ngay sau đó đưa bản vẽ cho Tô Cẩn Du.

Tô Cẩn Du chọn kiểu váy dài thêu phù dung.

Chưởng quầy cười xán lạn, “Phu nhân ngài yên tâm, ba ngày sau nhất định sẽ đưa ra thành phẩm vừa ý cho ngài. Tổng cộng là sáu lượng bạc.”

Triệu Gia Hòa lấy bạc đưa cho chưởng quầy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi