SỔ TAY TÂM THẦN PHÂN LIỆT

Đầu bên kia im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của Thẩm Phàm.

“Không biết từ khi nào, những món đồ họ yêu thích khi còn sống đã được đặt vào trong đó, ngày hôm qua còn chưa có.” Thẩm Phàm không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, chỉ có thể diễn đạt một cách đại khái nhất có thể. Cậu thấy vô cùng bức bối, vò đầu một cách bất lực, chuyện này dù có nói chắc cũng chẳng ai tin, làm sao đồ có thể tự nhiên xuất hiện cho được.

Đầu bên kia trầm mặc vài giây như đang suy ngẫm mọi câu nói của Thẩm Phàm.

“Cả ngày nay tôi đều ở trường, về nhà thì nhìn thấy những thứ đồ này, tôi không biết nó được đặt vào từ khi nào, cũng có khả năng người đặt vào là tôi, nhưng tôi, tôi…”

Cậu căn bản không có ấn tượng về việc đó.

“Cậu đừng hoảng, nhìn xem ngoài những vật đó ra thì có thiếu đi thứ gì không?” Người đó khẽ gõ điện thoại như muốn để Thẩm Phàm bình ổn tâm trạng, anh ta bình tĩnh hỏi Thẩm Phàm về những thứ đồ khác.

Thiếu…

Thanh âm bình thản khiến tâm trạng hoang mang của Thẩm Phàm dần bình tĩnh lại, cậu ngẩn ngơ quan sát chiếc túi trước mặt.

Đúng là cậu đã bị làm cho kinh hồn nên hoàn toàn không nhận ra điều này, nhưng đã thiếu đi thứ gì cơ chứ… Túi đựng xác có thể thiếu đi thứ gì đây…

Não bộ khựng lại, cậu giật nảy mình.

Có, ngoài thi thể thì còn một vật vô cùng quan trọng. Chính là con dao cậu đã dùng để giết chết hai người đó.

Nếu như thiếu mất thứ đó… Lúc này không được hoảng loạn, đại não ép Thẩm Phàm dừng suy nghĩ linh tinh. Cậu đặt điện thoại xuống, lật tìm thứ đồ nằm lẫn với xác chết bê bết máu trong túi, song không tìm được con dao đó.

Thẩm Phàm cúi đầu nhìn hai bàn tay nhuốm máu, ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng chiếc bóng Thẩm Phàm đổ trên nền đất, dưới ánh hoàng hôn màu da cam, đôi tay nhuốm máu lóa thành một màu trắng xóa.

Vì sao?

Ngón tay cậu siết chặt. Cậu chắc chắn đã đặt nó vào túi, nhưng hiện tại không thấy đâu nữa.

“Không có sao?” Người đầu kia hỏi.

“Không thấy dao đâu nữa.” Thẩm Phàm thì thào rồi lặng thinh.

“Chắc…” Người đó thở dài một hơi, “Có kẻ thứ ba biết việc này rồi.”

Bỗng như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cậu, tâm tình nào đó lại bắt đầu điên cuồng sinh sôi nảy nở, bàn tay cầm điện thoại của cậu co quắp. Thẩm Phàm cố gắng giữ bình tĩnh, kéo khóe miệng nói, “Anh thấy có khả năng là ai?”

“Có lẽ… không phải em gái cậu, vì nếu như cô ấy phát hiện thì mọi việc cậu làm đều trở thành vô nghĩa, hàng xóm cậu thì sao?”

“Rất ít khi qua lại, đến mặt mũi họ tôi cũng không nhớ. Hơn nữa không có khả năng đến phòng tôi được.”

Đầu bên kia im lặng rồi từ tốn cất lời, “Chẳng có gì là không thể cả, chỉ cần muốn, bất cứ khi nào tôi cũng có thể vào phòng cậu. Dù là gầm giường hay gác mái phòng cậu tôi đều biết rõ mồn một.”

Thẩm Phàm câm nín. Cậu biết anh ta là kẻ cuồng theo dõi, nhưng không hề biết anh ta lại nắm rõ về cậu như vậy. Gầm giường là nơi chứa những đồ bí mật của cậu, gác mái cũng rất khó phát hiện. Nếu như cũng có kẻ giống anh ta biết việc này, vậy thì hoàn toàn không thể đoán được ý nghĩa của việc hắn mang dao đi và đặt những thứ đồ đó cùng thi thể là gì.

Vừa nghĩ đến việc vẫn còn một người nữa biết bí mật, Thẩm Phàm liền cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Rõ ràng chỉ cần chịu đựng đến khi em gái trưởng thành là được, vì cớ gì lại có người phát hiện ra nhiều chuyện như thế.

Nếu như không tồn tại người thứ ba… thì tốt biết bao.

“Có lẽ hắn không muốn để cậu biết hắn đã lấy dao nên mới đặt những thứ đó vào nhằm khiến cậu hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì khác. Nếu thực sự tồn tại người này, hắn chắc chắn vô cùng hiểu cậu… Ngoại trừ tôi, vẫn còn một người nữa biết rõ về cậu.”

Thẩm Phàm cúi đầu chăm chú nhìn vào trong tủ, cổ họng cậu tắc nghẹn như mắc phải thứ gì, khẽ mở miệng, “Vậy hiện giờ tôi nên làm thế nào?”

“Giữ bình tĩnh, hành động theo những gì nằm trong kế hoạch, thời gian không còn nhiều nữa, cậu phải nhanh lên, phải thu dọn xong trước khi em gái cậu về nhà.”

“Ừm.” Thẩm Phàm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, hiện tại không rảnh để hoảng loạn, không cần biết là xác chết vùng dậy hay là kẻ thứ ba, cậu cũng phải thu dọn mọi thứ, giả bộ làm người anh trai tốt nấu xong cơm đợi em gái về mới là quan trọng nhất.

“Thẩm Phàm.”

“Ừ?”

“Hiện tại tôi không có cách nào bảo vệ cậu, cậu phải tự cẩn thận, nếu xảy ra việc gì thì gọi điện cho tôi. Bất cứ khi nào tôi cũng sẽ nhận máy.”

“…Ừ.” Giọng cậu khẽ run nhưng hồi phục bình thường ngay sau đó.

Dừng cuộc nói chuyện, căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Thẩm Phàm đứng trước tủ quần áo nhìn dãy số ấy.

Bất cứ khi nào…

Kẻ cuồng theo dõi là một người chu đáo như vậy sao?

Thẩm Phàm ném mọi suy nghĩ hỗn tạp ra khỏi đầu, cởi áo khoác, xắn tay áo, lãnh đạm nhìn cảnh tượng trong tủ, đồng tử cậu sẫm lại, siết chặt sợi dây thừng trong tay.

6 giờ 35 phút.

Thời điểm này muộn hơn rất nhiều giờ nấu cơm thường ngày, nhưng với Thẩm Phàm mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Cậu đã nấu cơm chờ em gái đi học về suốt ngày này qua tháng khác, thành thục đến mức chỉ cần vài phút là đã có thể làm xong bữa cơm, huống hồ hiện tại còn bớt được phần ăn của hai người thì việc bếp núc lại càng nhanh gọn hơn nhiều.

6 giờ 43 phút.

Cầu thang vang lên tiếng bước chân của em gái, Thẩm Phàm yên tĩnh ngồi trước bàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người ngày hôm qua vẫn còn ồn ào không thôi lúc này đã im lặng. Cậu liếc nhìn phòng ngủ, tiếng đồng hồ chuyển động vọng rõ trong tai, căn nhà yên tĩnh lạ thường.

“Thẩm Phàm.” Đầu kia điện thoại yên lặng đã lâu chợt vang lên giọng nói của một chàng trai.

“Ừm?” Thẩm Phàn ngồi trước bàn lắng nghe tiếng chân em gái quay về.

“…” Sau một hồi trầm mặc, người đó khẽ hỏi:  “Đã giấu xác kĩ chưa?”

Thẩm Phàm ngước nhìn phòng ngủ tối tăm.

“Ừm, giấu rồi, bên trong bức tường.”

“Nhớ cẩn thận chút.”

“Ừm.”

Thẩm Phàm thu tầm mắt, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại. Ngày hôm qua, đây vẫn là một dãy số xa lạ, còn lúc này, người đó là đồng phạm của Thẩm Phàm.

Đây chính là bí mật của Thẩm Phàm, thi thể được giấu trong bức tường chính là bố mẹ của cậu.

“Anh ơi, em về rồi.” Tiếng em gái vang lên ngoài cửa.

Thẩm Phàm ngắt cuộc gọi, chuyển tầm mắt, nở nụ cười dịu dàng với cô gái ngoài cửa như mọi ngày, “Mừng em về nhà.”

“Hôm nay bố mẹ cũng không có nhà à.”

“Ừ, vẫn không thấy đâu, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”

“Đáng ghét quá, rốt cuộc bọn họ đi đâu cơ chứ… Món ăn hôm nay là những món em thích nhất!”

“Hôm nào anh cũng làm những món em thích nhất mà.”

“Hôm nay là đặc biệt yêu thích, anh tốt nhất trên đời!” Em gái nở nụ cười vui vẻ, ngồi vào bàn hưng phấn vung vẩy đôi đũa, “Nên ăn gì trước tiên đây?”

Thẩm Phàm mỉm cười nhìn nụ cười thỏa mãn của em gái, nụ cười nhạt dần khi cúi đầu nhìn những món ăn trên mặt bàn.

Cậu không còn có thể cười thật lòng với em gái nữa. Thật mệt mỏi khi phải nở nụ cười giả dối nhằm che giấu sự thật, còn phải nơm nớp lo sợ bị em ấy phát hiện. Những ngày tháng thế này rốt cuộc phải tiếp diễn bao lâu nữa mới có thể kết thúc đây?

Ngoài tiếng bát đũa va chạm đan xen cùng tiếng nói của em gái thì căn phòng lặng ngắt khiến trái tim người ta khó mà bình lặng.

Bàn tay cầm đũa của cậu chững lại khi khóe mắt chạm đến chiếc điện thoại lúc cúi đầu. Nếu là ở trước mặt người kia, liệu cậu có nhẹ nhõm hơn chăng?

“Anh ơi!” Em gái bỗng khua tay trước mặt cậu, “Anh có đang nghe em nói không vậy?”

[Mày có đang nghe tao nói không?!]

Trong chớp mắt, bóng dáng của em gái bỗng trùng khớp với hình bóng của bà mẹ kế. Thẩm Phàm ngẩn người, cúi đầu cắn đũa, huyệt thái dương như đang co giật. Cậu quả nhiên là đã mệt rồi.

“Anh không khỏe sao? Nếu không khỏe thì phải nghỉ ngơi nhé.” Tiếng nói dịu dàng của em gái vang lên từ phía đối diện, Thẩm Phàm ngẩng đầu cười, khẽ xua tay.

“Chỉ đang nghĩ bài giảng trên lớp hôm nay thôi, khá khó.”

“Anh là học bá, chẳng có gì có thể làm khó được anh, cố gắng lên nhé.”

“Ừ.” Thẩm Phàm gật đầu tiếp tục ăn cơm, lắng nghe em gái kể những chuyện diễn ra trong trường học, tầm mắt cậu bất giác ngẩn ngơ dừng tại gốc cây ngoài cửa sổ.

Người kia, lúc này đang ở nơi nào đó quan sát cậu sao?

Có ăn cơm tối chưa?

Đã ở đó bao lâu rồi? Cậu ngủ rồi anh ta mới về nhà ư?

Cậu vô thức nghĩ đến những điều này.

“Anh ơi.” Giọng em gái đột nhiên dừng lại, cả căn phòng chợt yên lặng như tờ.

Thẩm Phàm định thần nhìn em gái đang mím môi nhìn cậu bằng vẻ không vui, giây tiếp theo đã cười mỉm vươn tay xoa đầu Thẩm Phàm, “Hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi, để em rửa bát cho.”

“Không cần đâu, chỉ là anh đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

“Không được, thỉnh thoảng anh cũng có thể làm nũng với em mà, cứ một mình chống đỡ là không được. Hôm nay, em tuyệt đối không cho anh rửa bát mà ăn xong phải về phòng đi ngủ.”

Em gái hiếm khi nào nghiêm túc như vậy, hai tay chống eo đứng đối diện khiến Thẩm Phàm buồn cười, chỉ đành gật đầu bất lực.

“Không được cười! Mau đi nghỉ ngơi đi!”

“Được được.” Tâm trạng tốt hơn một chút, Thẩm Phàm cũng không quản em gái nữa mà quay người về phòng. Song quả nhiên cậu vẫn không thể khống chế tâm trạng, để em gái nhìn ra mất rồi. Khiến em gái phải lo lắng, người làm anh là cậu quả là thất bại.

Vừa vào phòng bật điện, điện thoại đã rung lên vì nhận được tin nhắn của người đó.

[Khóa cửa lại.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi