SỔ TAY TÂM THẦN PHÂN LIỆT

Ngày mùng 5 tháng 4.

Ngày đầu tiên sau khi giết bố mẹ.

Mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần khiến Thẩm Phàm ngủ không yên giấc. Buổi sáng tỉnh lại đã sắp muộn giờ học, em gái vẫn luôn dậy sớm đã ra khỏi nhà từ lâu.

6 giờ 40 phút xuất phát, 7 giờ đến phòng học.

Từ xa nhìn vào, mặt bàn học cạnh cửa sổ của cậu vẫn tự động có thêm một suất cơm sáng như mọi ngày. Vào một ngày nào đó, bữa sáng bỗng xuất hiện trên bàn cậu, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào, tiếp đó là ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, hôm nào cũng sẽ xuất hiện một bữa sáng như vậy.

“Chào buổi sáng, Thẩm Phàm.” Người bạn học gặp trên hành lang vào hôm kia vẫy tay bắt chuyện cùng cậu.

“Ừ.” Cậu mệt mỏi gật đầu, đáp lại một câu nhàn nhạt.

“Mất ngủ à?” Cậu bạn sáp đến hỏi.

“Ừ.” Sau khi cất cặp, Thẩm Phàm quay đầu bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.

“Hôm nay mình đến sớm nhưng đã thấy bữa sáng trên bàn cậu rồi.”

“Ừ.”

“Cậu không thấy lạ sao? Rốt cuộc là ai mà ngày nào cũng đem bữa sáng đến cho cậu? Nếu là một cô gái xinh đẹp thì mình mừng thay cậu lắm.”

“Không quan trọng.”

Hơn nữa người kia là con trai.

“Tính cách Thẩm Phàm quả nhiên kỳ lạ, sắp vào lớp rồi, mình đi trước đây.”

“Ừ.” Cậu lẳng lặng nuốt miếng cơm cuối cùng rồi đặt sách lên bàn. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Thẩm Phàm lấy ra, nhìn dãy số lạ trên màn hình.

[Bữa sáng thế nào?]

[Ừm, rất ngon.]

Hơn nữa người kia mỗi ngày đều đổi món, quan sát cậu yêu thích những gì, sau đó thay đổi cho phù hợp với sở thích của cậu.

[Chiều về xử lý thứ trong tủ, không thể để lâu quá.]

Ngón tay cậu khẽ run rẩy, chỉ gửi lại một chữ “Ừ” rồi tắt điện thoại.

Suốt một ngày học, người kia không nhắn tin đến nữa, Thẩm Phàm cũng không chủ động nhắn cho anh ta. Cậu hiểu rất rõ, cho dù không nhắc đến thì chuyện kia cũng là sự thật, song cứ nhắc đến là Thẩm Phàm lại rơi vào trầm mặc.

Bị một người lạ chưa một lần gặp mặt nhắc đến chuyện không muốn nói, mà cậu còn không biết chút gì về người đó, giống như cậu đứng ngoài sáng không biết phải làm sao, còn anh ta đứng trong bóng tối không chịu bước ra ngoài, Thẩm Phàm có chút căm ghét cảm giác này.

6 giờ tan học, Thẩm Phàm về nhà.

Cậu nói chuyện điện thoại cùng người kia, vẫn về nhà như thường lệ. Khi đứng đợi đèn đỏ, Thẩm Phàm khẽ nghiêng đầu nhìn xuống nền đất bên cạnh, vết máu đã không còn nữa. Đợi đến một ngày Thẩm Phàm cũng không còn nhớ đến sự tồn tại của con mèo ấy thì sẽ chẳng còn ai nhớ đến nó nữa.

Thu lại tâm tình xốc nổi, cậu đi theo dòng người qua đường. Em gái hôm nay sẽ về muộn hơn bình thường, cậu phải thu dọn thứ đó trước khi em ấy quay về.

6 giờ 11 phút về đến nhà. Đứng trước cửa cầu thang không còn nghe được tiếng cãi vã nữa. Mở cửa vào nhà, cũng không còn bóng dáng của hai người đó. Họ giống như chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Thẩm Phàm chậm rãi đặt cặp sách xuống, lắng nghe tiếng đồng hồ chuyển động, đi về phòng ngủ của mình rồi khóa trái cửa. Tiếng trái tim đập vang rõ mồn một trong không gian yên tĩnh. Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa dần buông lỏng rồi lại siết chặt thành nắm đấm. Ngày hôm qua cậu vội vã bọc bọn họ lại nên cũng không kịp nhìn rõ dáng vẻ họ ra sao, song có lẽ ngày hôm nay cũng chẳng thể bình tĩnh mở túi để nhìn gương mặt nhơ nhớp máu của họ.

Thẩm Phàm mở điện thoại như gấp rút muốn đạt được thứ gì. Người đầu kia như đã biết trước từ sớm, điện thoại vừa sáng, tin nhắn ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

[Người đã chết, để lại cũng chỉ là một khối xác thịt mà thôi.]

Một câu nói vô cùng đơn giản, ngắn gọn, thậm chí còn không được coi là lời an ủi lại có thể bình ổn tâm trạng của Thẩm Phàm. Cậu đặt điện thoại xuống, mở cửa tủ.

Đúng thế, người trong túi đã không thể động đậy, bà mẹ không thể mở miệng mắng nhiếc cậu, cũng sẽ chẳng thể làm bộ mặt xấu xa được nữa, hai người đó đã bị cậu đích thân… xóa sổ rồi.

Vết máu khô bắt két vào chiếc túi màu đen, lờ mờ có thể nhìn ra đường nét cánh tay của cơ thể được bọc trong đó. Thẩm Phàm chui vào tủ quần áo, nhấc ván lát tường phía trên rồi trèo lên.

Gác mái nhỏ hẹp, bụi bặm và chằng chịt màng nhện, xà nhà cũng phủ lớp bụi dày. Bên cạnh chính là đỉnh bức tường mà chiếc tủ quần áo dựa vào, phần giữa trống rỗng, tiếp nữa chính là vách tường. Căn nhà này trước kia chỉ là một ngôi nhà gạch, về sau mới được tu sửa. Bởi vì bố mẹ cậu không muốn tiêu tốn quá nhiều tiền nên chỉ làm qua loa cho xong chuyện, phần lớn là sửa ở bên ngoài. Nơi này cũng vậy, phía trên không được bịt lại, khoảng trống hẹp giữa hai vách tường hoàn toàn có thể nhét vừa hai người đó.

Dù sao cũng đã sống ở đây mấy năm, Thẩm Phàm rất nhanh đã có thể tìm ra một sợi dây thừng cũ trong đống đồ lặt vặt rồi quay về phòng khóa trái cửa. Thẩm Phàm buộc một đầu dây thừng vào xà ngang, đầu kia buộc vào cơ thể bọn họ rồi kéo lên gác mái, khá vất vả mới có thể kéo từng người lên một.

Khi lần nữa đứng trước tủ quần áo nhìn hai chiếc túi, Thẩm Phàm hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu mở túi.

Mùi tanh nồng phả ra, Thẩm Phàm cau chặt mày, thầm nghĩ lát nữa phải xử lý mùi trong phòng. Nhưng cậu chết sững, máu huyết toàn thân như đông lại khi nhìn vào trong túi.

Chuyện, chuyện gì thế này?

Thẩm Phàm đờ đẫn nhìn những thứ đồ lặt vặt nằm cùng xác chết – chiếc cà vạt bố yêu thích nhất và vòng tay mẹ thích nhất. Những thứ đó… được đặt vào đây từ khi nào?

Khí lạnh len lỏi vào cơ thể qua từng lỗ chân lông mở rộng, Thẩm Phàm run rẩy. Nỗi sợ hãi vồ lấy cậu từ bốn phương tám hướng, sau lưng lạnh toát, nỗi kinh hoàng đột ngôt ập đến khiến Thẩm Phàm không biết làm sao, chỉ biết ngây ngẩn nhìn chiếc túi trước mặt. Nửa cái đầu của ông bố lộ ra ngoài, gương mặt trắng bệch của Thẩm Phàm phản chiếu trong con ngươi đen kịt đang nhìn cậu chằm chằm của ông ta.

Chuyện gì thế này?

Đồ đạc?

Nó được nhét vào khi nào chứ?!

Cậu rõ ràng chưa từng đặt đồ vào trong này! Hơn nữa chẳng phải cậu vẫn luôn khóa thứ này trong tủ sao? Vì cớ gì chúng lại xuất hiện tại đây?!

Tư duy trở nên hỗn loạn khiến Thẩm Phàm chết sững tại chỗ không biết phải làm sao. Thứ đồ yêu thích của bố mẹ khi còn sống dính bê bết máu được đặt cùng một chỗ với họ, khuôn mặt với máu thịt lẫn lộn bị nhét trong túi, đặt trong tủ, rồi nhìn cậu chằm chằm. Cảnh tượng lạ lùng ấy khiến người ta không rét mà run.

Cảm giác đè nén cực đại khiến Thẩm Phàm thở không ra hơi, căn phòng nhất thời tĩnh lặng như chìm trong cái chết.

Lần đầu cậu giết người.

Lần đầu cậu gặp phải chuyện như vậy.

Đây được coi là gì, chết rồi cũng không muốn để cậu được sống dễ dàng sao?

Thẩm Phàm di chuyển tầm mắt, ôm đầu gục trước tủ, tâm trạng và dạ dày nhộn nhạo khiến cậu cảm giác như đầu sắp nổ tung.

Điện thoại bỗng rung lên, trái tim Thẩm Phàm đập một cách kịch liệt như vọt tới tận cổ họng.

[Xảy ra chuyện gì rồi à?] Người đầu kia hỏi.

Thẩm Phàm ngẩng đầu nhìn chiếc tủ trước mặt, cậu phải nói thế nào đây, xác chết vùng dậy sao? Cạnh xác chết bỗng xuất hiện đồ đạc, nhưng người để đồ vào đó hoàn toàn không phải cậu.

Lẽ nào nói, người sai là cậu sao?

Thẩm Phàm định thần khi điện thoại rung lên lần nữa, lần này người đó gọi đến. Chiếc điện thoại trong tay rung lên liên hồi tựa như sự nôn nóng của người kia, anh ta đang đợi cậu nhận máy.

“Trong tủ…” Cậu lên tiếng ngay sau khi bắt máy, kìm nén nhịp thở gấp gáp, đè nén thần kinh đang không ngừng co giật nói, “Trong tủ, xuất hiện đồ khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi