SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 82


Diệp Vãn Tình đã điều chế thành công dược tề có thể chữa bệnh cho Diệp Vấn nên mấy ngày nay nàng đều rất vui vẻ, biết Diệp Vấn chỉ đang lo lắng cho nàng, Diệp Vãn Tình cũng không giận, nàng cười hì hì kéo tay áo kêu Diệp Vấn ngồi xuống ghế.


“Hải Đường, đi pha cho ta ấm trà Bích Loa”


Trước khi mọi chuyện xảy ra, Diệp Vãn Tình cũng mới là một cô bé mười bốn tuổi, cảnh nàng cười ngọt ngào làm nũng với Diệp Vấn chẳng hề hiếm thấy.


Nhưng từ sau khi nhị phu nhân mất, Diệp Vãn Tình bị hủy dung, tính cách cũng trở nên khác lạ thì đã lâu lắm rồi Hải Đường chưa được thấy cảnh này.


Thấy Diệp Vãn Tình vui thì Hải Đường cũng mừng, nàng mỉm cười tươi tân đáp: “Vâng, nô tỳ đem lên ngay”


Đợi Hải Đường đã ra ngoài, Diệp Vấn hỏi thẳng Diệp Vãn Tình: “Chuyện phòng thuốc là sao? Tình nhi, cha biết con nóng lòng muốn chữa khỏi vết sẹo nhưng chuyện y dược không thể tùy tiện làm bậy được đâu”


Diệp Vấn lo lắng nói.


Diệp Vãn Tình thấy ánh mắt dịu dàng lo lắng của phụ thân, hốc mũi có chút chua xót: “Phụ thân, con biết điều này rất khó tin, nhưng cách đây không lâu con mơ thấy một tiên nhân, trong mơ tiên nhân ấy đã truyền dạy cho con rất nhiều kiến thức về y dược.


Ban đầu trong lòng con cũng không tin, nhưng sau khi mang một đơn thuốc mà tiên nhân ấy đã truyền cho con ra tiệm thuốc hỏi lang trung thì đơn thuốc ấy thật sự có hiệu quả!”


Diệp Vấn kinh ngạc: “Con nói thật?”


Diệp Vãn Tình gật đầu chắc nịch: “Không thế là giả, con cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng đơn thuốc ấy là thật, thậm chí vị lang trung kia còn bảo đơn thuốc này đã được cải tiến, có tác dụng nhanh gấp đôi đơn thuốc truyền thống, còn gặng hỏi người đã cho con đơn thuốc, muốn kết giao để học hỏi thêm”


Chuyện kiếp trước, sống lại hay tiểu Cửu đều là những chuyện thiên phương dạ đàm, nếu nàng không tự thân trải nghiệm thì có lẽ nàng cũng không tin, huống chi tiểu Cửu đã dặn nàng là không được tiết lộ mọi chuyện cho người khác biết.


Nên Diệp Vãn Tình đành bịa ra cái cớ này, dù sao thì ở Bắc Tinh quốc, mọi người vẫn luôn tin tưởng vào thần linh tín ngưỡng, vị quốc sư trong cung còn hay câu thông được với thiên đạo, giúp Bắc Tinh nhiều lần vượt qua hiểm cảnh cơ mà.


Thế nên sau khi Diệp Vãn Tình nói, tuy Diệp Vấn vẫn rất khó tin, nhưng cũng không phải là không chấp nhận được, thần sắc trên mặt Diệp Vấn trở nên nghiêm trọng: “Vị tiên nhân ấy còn nói gì với con nữa không? Có biết vì sao tiên nhân lại chọn truyền thụ y lý cho con mà không phải cho một lang y tài giỏi nào đó?”


Phải, tại sao lại là một cô nương mới mười lăm như Diệp Vãn Tình? Mà lại còn là một người trước giờ chưa từng tiếp xúc với y dược? Diệp Vãn Tình nghe Diệp Vấn hỏi vậy, nàng cũng đã đoán trước được Diệp Vấn sẽ thắc mắc chuyện này nên thuận thế nói: “Con cũng không biết, thế nên con muốn đến chùa Thiên Tự một chuyến”


Diệp Vấn nghi hoặc: “Chùa Thiên Tự? Ý con là chùa Thiên Tự ở Vĩnh Châu?”


Ở Vĩnh Châu có một ngọn núi tên Vô Danh, trên núi có một ngôi chùa lớn tên là Thiên Tự, nghe nói ngôi chùa đó đã được xây dựng từ trăm năm trước.


Mà điều khiến cho chùa Thiên Tự nổi tiếng là bởi vì ở đó có một vị đại sư vô cùng tài giỏi, pháp hiệu Vô Bì.


Nghe đồn Vô Bì đại sư đã tu hành đến cảnh giới thoát tục, có thể nhìn thấu hồng trần thế thái, biết được tương lai.


Nên người đến chùa Thiên Tự nhiều vô số kể, nhưng Vô Bì đại sư chỉ xem cho người có duyên, cũng không có một chuẩn mực nhất định nào cho người có duyên cả.


Mỗi năm có hàng vạn người đến đó, nhưng người có thể gặp được Vô Bì đại sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy vậy người ta vẫn cứ lũ lượt kéo đến mang tâm lý thử một lần.


Diệp Vãn Tình gật đầu nói tiếp: “Vâng, con cũng không biết tại sao vị tiên nhân đó lại chọn con, nên con muốn đến đó tìm gặp Vô Bì đại sư.


Biết đâu chừng Vô Bì đại sư lại có thể giải đáp chuyện này”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi