SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 83


Diệp Vấn trầm mặc suy nghĩ một lúc, cảm thấy Diệp Vãn Tình nói có lý, thế nên hắn gật đầu: “Được, vậy để cha đi cùng con đến chùa Thiên Tự”


Diệp Vãn Tình vui mừng nở nụ cười, sau đó nàng lấy ra một bình lưu ly trong suốt, bên trong có một chất lỏng màu lam nhạt đưa cho Diệp Vấn.


Diệp Vấn nhận lấy: “Đây là…?”


Diệp Vãn Tình: “Đây là dược tê mà con mới chế tạo thành công, phụ thân uống đi”


Diệp Vấn mở nút bần ra, một mùi hương thảo mộc thanh mát lập tức tràn vào phổi hẳn, chỉ mới ngửi mùi hương thôi, nhưng đôi mắt mỏi mệt và thân thể đang rã rời của Diệp Vấn sau chuyến đi đường xa bỗng dưng chuyển biến tốt đẹp.


Diệp Vấn mở to mắt, trong lòng vô cùng rung động: “Đây là dược tê mà con chế theo đơn thuốc của vị tiên nhân đó?”


Diệp Vãn Tình gật đầu: “Vâng.”


Nếu lúc nãy Diệp Vấn còn bán tín bán nghỉ thì bây giờ hẳn đã gần như tin tưởng, hắn nghe lời Diệp Vãn Tình uống cạn thứ nước có màu lam kỳ lạ này, vị đẳng chát đậm đặc khiến Diệp Vấn hơi cau mày.


Nhưng rất nhanh cơ thể của Diệp Vấn đã cảm nhận được công hiệu của thuốc.


Mọi sự mệt mỏi đều được quét sạch, Diệp Vấn cảm thấy toàn thân ấm áp, nhẹ nhàng, mắt cũng sáng hơn, cái cảm giác thân thể nhẹ nhàng này cứ như trở lại lúc hắn còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, chứ không phải là một người đàn ông trung niên đã gần đến tuổi tứ tuần.


Diệp Vấn bần thần cảm thán: “Thần kỳ, quả là thân kỳ…


Chợt nghĩ đến chuyện gì, Diệp Vấn ngay lập tức hỏi Diệp Vãn Tình: “Tình nhi, thuốc này lợi hại như vậy liệu có thể chữa cho vết sẹo trên trán con được không?”


Diệp Vãn Tình lắc đầu: “Thuốc này không phải thuốc chữa sẹo, tạm thời thì con vẫn chưa chế tạo được thuốc đó ạ.


Nhưng phụ thân cũng tự mình cảm nhận được công hiệu của thuốc rồi, chuyện vết sẹo phụ thân đừng lo lắng nữa”


Diệp Vấn nghe đến đó thì vô cùng vui mừng, hắn bật cười, liên tục nói ba chữ tốt, trong mắt cũng hơi đỏ lên vì kích động: “


Tốt! Tốt! Thật tốt quá!”


Cha con hai người nói chuyện thêm một lúc Diệp Vãn Tình mới bảo Diệp Vấn về phòng nghỉ ngơi, chuyện này không thể chậm trễ nên Diệp Vấn quyết định sáng mai sẽ lên đường luôn.


Diệp Vãn Tình còn đang lo hắn vừa đi xa về, sợ cơ thể Diệp Vấn không chịu nổi, nhưng Diệp Vấn uống xong thuốc nàng đưa đã cảm thấy thân thể vô cùng tốt, đi ngay bây giờ cũng được nữa là.


Sau khi tiễn Diệp Vấn đi, Diệp Vãn Tình gọi Hải Đường đến nói: “Hải Đường, ngươi về thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta xuất phát đi chùa Thiên Tự, cha ta cũng đi cùng”


Tuy Hải Đường không biết vì sao Diệp Vãn Tình lại đột nhiên muốn đi chùa Thiên Tự, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp vâng.


Diệp Vãn Tình: “À khoan đã, ngươi nhớ chuẩn bị đồ đạc nhiều một chút, có thể chúng ta sẽ ở đó trong một thời gian dài: Hải Đường gật gật đầu: “Vâng, nô tỳ đã rõ”


Lý do thật sự khiến Diệp Vãn Tình muốn đến chùa Thiên Tự tất nhiên không phải là để gặp Vô Bì đại sư, mà là do tiếu Cửu nói chùa Thiên Tự là nơi có linh khí, thích hợp để nàng đến đó rèn luyện võ thuật.


Hơn nữa bệnh của cha nàng cũng không phải chỉ có một lọ dược tê đó là chữa xong, đó mới là lọ đầu tiên thôi, còn hai lọ nữa, mà theo số tăng dần thì dược liệu càng khó kiếm.


Tiếu Cửu nói rằng thế giới này của nàng là thế giới cấp thấp, không thể tìm được những thứ dược liệu cần thiết, có thể tìm dược liệu khác thay thế nhưng vì lẽ đó nên để chế tạo thành công một lọ dược tê càng khó khăn hơn gấp bội.


Mà ở lọ dược liệu thứ hai và thứ ba thì có mấy loại dược liệu không thể tìm mua trong những hiệu thuốc ở kinh thành, tiểu Cửu nói chùa Thiên Tự là nơi tụ tập linh khí, biết đâu sẽ có nên Diệp Vãn Tình mới gấp gáp muốn đi đến đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi