[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_____________________

Tuyên Giác đứng ở chỗ giao nhau của ánh sáng, nửa sáng nửa tối, không dấu vết nhíu mày, hiếm khi không để ý đến lời chào của người khác.

Hắn lưu lại Triển Bội, một là vì thăm dò Nhĩ Ngọc. Hai là......

Hắn đối với Triển Bội có chút yên tâm.

Kiếp trước, trong ngự thư phòng, Triển Bội nói mấy lời đó là thật lòng...

Về sau hắn ta còn chạm mặt Nhĩ Ngọc vài lần, ngoài sáng trong tối đều chán ghét, thậm chí còn từng nói: "Nhan sắc diễm lệ không đoan trang, là hồ ly hại nước. Làm việc thì xằng bậy, chỉ biết nghĩ đến bản thân.” Có thể thấy được hắn chán ghét Nhĩ Ngọc đến mức nào.

Nhưng hiện tại, Triển Bội dường như rất có hứng thú với Nhĩ Ngọc.

Lật thuyền trong mương, Tuyên Giác tức giận thầm nghĩ: Thời gian quá lâu sẽ không tốt.

Tuyên Giác thản nhiên mở miệng: "Điện hạ. Thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo, thấy người rời khỏi yến tiệc, vì vậy liền đi theo. Không ngờ Thế tử cũng ở đây, nên mới không quấy rầy - - Thế tử còn có chuyện gì sao?”

Trường Bình Hầu phủ trước nay giữ vị trí trung lập, dù ai làm Hoàng đế cũng không ảnh hưởng đến Hầu phủ.

Nghe vậy, Triển Bội cũng chỉ tưởng là chuyện triều đình, trong lòng đem Tuyên gia quy về phe cánh của Bách Việt Vương, rất thức thời nói: "Không có chuyện gì. Đa tạ điện hạ đã tặng ve, vậy ta về yến hội trước.”

Tạ Trùng Tự thật muốn đánh tên Thế tử gia kia một trận, vạn phần hối hận, khi nãy nàng không nên tiện tay ném món đồ chơi kia cho hắn a.

Sau khi Triển Bội trở về, nàng nhìn sắc mặt Tuyên Giác, sắc mặt Tuyên Giác vẫn như thường, chỉ nhẹ giọng nói: "Gần đây Tần gia và các gia tộc còn lại ở Li Giang có tiếp xúc với ta, rất nhiều người trong số đó tặng lễ, đưa hối lộ cũng không ít. Đây là danh sách. Nhưng không tốt lắm, dù sao các gia tộc ở Li Giang tay chân cũng không sạch sẽ.”

Trong rừng có gió, Tạ Trùng Tự không nghe rõ, tiến lên một bước nói: "Hả? Ngươi nói lại lần nữa.”

Tuyên Giác lại lặp lại một lần, cuối cùng nói: "Trong phần lễ ta có thu một phần, là một đôi khuyên tai, còn lại đều đưa tới cho Bách Việt, để Hoàng huynh người đổi thành ngân lượng, cứu trợ nạn dân.”

Tạ Trùng Tự: "Không thể tốt hơn.. Đây là cái gì?”

Nàng chỉ cảm thấy tai nàng có chút lạnh lẽo, Tuyên Giác giơ tay phải lên, xẹt qua tai trái, tai phải nàng. Sau lại đưa tay vuốt ve, đôi khuyên tai còn đang lắc lư.

“Là đôi khuyên tai kia." Tuyên Giác nhìn đôi hồng ngọc đỏ thẫm hết sức hợp với nàng, "Đáp lễ lại vòng tay của điện hạ lần trước.”

Trong lòng Tạ Trùng Tự vốn tính nói, không cần hắn đáp lễ thì trong tay bỗng nhiên có một tờ giấy mỏng gấp gọn, nàng kịp thời phản ứng, nắm tay lại.

Mảnh giấy này, hẳn là câu trả lời của hắn cho câu hỏi lần trước của nàng. Lần đó, Tuyên Giác nói với nàng, hắn đang trù tính kế hoạch cho tương lai.

Nàng khẽ lắc lắc đầu, không khỏi nở nụ cười: "Đẹp không? Nếu đẹp, mấy ngày nay ta sẽ đeo nó đi tế tự.”

“... Đẹp." Tuyên Giác nói, bất ngờ hơi cúi người, ghé vào tai nàng nói, "Điện hạ, ta cũng muốn ve.”

Mùi gỗ đàn hương bao quanh làm cho Tạ Trùng Tự cứng đờ - - Tuyên Giác vậy mà lại ngậm viên hồng ngọc trên khuyên tai, không nặng không nhẹ kéo một cái.

Vành tai Tạ Trọng Tự nhất thời tê dại, bất đắc dĩ nói: "Mùa này, sao còn có thể có ve? Ta bắt được con ve kia chỉ là trùng hợp...”

Tuyên Giác buông khuyên tai ra, nhưng vẫn không chịu buông tha nàng: "Không được sao?”

Không cần biết có phải hắn cố ý hay không, nhưng quả thật Tạ Trùng Tự không có cách nào với giọng nói ủy khuất của hắn, đang chuẩn bị nói gì đó, thì Tuyên Giác lại giống như thấy được cái gì đó, híp híp mắt, sau đó lông mi dài rủ xuống, dứt khoát gục đầu ở trên cổ nàng, buồn bực nói: "Nếu thật sự không tìm thấy thì thôi, chờ sang năm đi.”

“A, sang năm thì lâu quá. Nếu không thì như vầy,... " Tạ Trọng Tự nghĩ nghĩ, "Ta khắc một con ve ngọc cho ngươi? Nhưng mà ta phải nói trước, trình độ điêu khắc của ta rất tệ. Ngươi đừng ôm kỳ vọng quá lớn.”

Tạ Trùng Tự đưa lưng về phía cũ, nên không nhìn thấy Triển Bội quay lại.

Đại điển Tế tự nhiều người phức tạp, chuyện cơ mật cũng sẽ không thảo luận quá lâu, nhiều nhất cũng chỉ đưa một tài liệu, hay văn kiện gì đó.

Triển Bội tính toán thời gian, thầm cân nhắc, nghĩ rằng hai người chắc đã nói chuyện xong, nên quay lại đường cũ. Ai ngờ lại nhìn thấy Tuyên thị lang áo lam mũ ngọc kia đang ôm Công chúa vào lòng.

Ánh mắt người kia nhìn hắn lãnh lẽo như băng, nhưng khi cụp mắt xuống, cùng người trong lòng thấp giọng thì thầm, thì lại nhu hòa, vô hại.

Thấy Triển Bội đứng ngây ngốc, Tuyên Giác lại ngước mắt nhìn lại, khóe môi mím chặt, tuy hắn không mở miệng, nhưng vẻ mặt không cần nói cũng biết: Cút.

Thử tới thử lui, chỉ làm cho bản thân hắn ngột ngạt.

Triển Bội sau khi khiếp sợ thì nhướn mày nhìn lại: Ta không đi.

Triển Bội hắn vốn lấy chuyện thân thể yếu ớt để bán thảm, tất nhiên có thể nhìn ra được, Tuyên Giác cũng đang giả vờ yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của điện hạ.

Bọn họ đều là cáo già, cần gì nói ra.

Ở bên kia, Tạ Trùng Tự thấy Tuyên Giác không có phản ứng gì, lại nói: "Ngươi có muốn hay không a? Không muốn thì ta vừa vặn...” Ba chữ "trộm lười" còn chưa nói,: "Được.”

Tuyên Giác thu hồi ánh mắt, đứng thẳng dậy, thậm chí cố ý lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Tạ Trùng Tự, ung dung nói chuyện với nàng vài câu, mới nói: "Điện hạ, Triển Thế tử tới.”

Tạ Trùng Tự "Hả" nói: "Đã đi sao còn quay lại, còn có chuyện gì sao?”

Tuyên Giác lạnh nhạt nói: "Thế tử Trường Bình Hầu giỏi âm luật, không chừng là muốn cùng điện hạ đàm luận một phen.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nàng nắm chặt đầu ngón tay, nói: "Ly Ngọc, ngươi cứ dựa theo kế hoạch của mình là được, không cần phải nói cho ta biết, ta tin ngươi. Trong cung đường đi phức tạp, thế tử có thể là không tìm được đường ra, chúng ta mang hắn trở về thôi.”

Nói xong, nàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy Triển Bội vừa tới, nàng bỗng nhiên nhớ lại, năm đó Triển Bội nói nàng như thế nào nhỉ...

Ngày đó tiến cung can gián, chính là vị Hầu gia này.

Tạ Trùng Tự tinh thần hoảng hốt, không chú ý tới bầu không khí ngưng trệ của hai người bên cạnh, miệng nói chêm vài câu chọc cười, thấy cung yến cũng tản đi, liền chỉ đường nói: "Ở phía sau, quan viên bên trái, hầu tước bên phải, các ngươi chớ đi nhầm đường, nếu còn không rõ, thì tìm cung nhân hỏi một chút.”

Dứt lời liền rời đi.

Triển Bội ý tứ không rõ nhìn trái phải: "Trước giờ ta vẫn nghe nói, Tuyên gia không dính đến tranh quyền.”

Tuyên Giác thản nhiên quét mắt nhìn hắn, không muốn phản ứng lại, chỉ nói: "Chọn hiền mà theo.”

“Hả? Bách Việt Vương không phải bị bệ hạ trách phạt phế trữ sao?" Triển Bội chớp chớp mắt, tò mò nói, "Thì ra trong mắt Tuyên đại nhân, lại đánh giá cao Bách Việt Vương như vậy. Bản thế tử cũng có chút hứng thú.”

Tuyên Giác đang chuẩn bị rời đi, nghe vậy thì dừng bước, nhưng cũng không coi sự khiêu khích của thằng nhóc này ra gì, chỉ nói: "Hầu phu nhân không thích tức phụ quá ầm ĩ đúng không?"

Sắc mặt Triển Bội hơi đổi.

Tuyên Giác lại nói: "Phủ Trường Bình Hầu mặc dù trước giờ vinh hiển, nhưng không có thực quyền. Nghe nói Hầu gia nóng lòng, không tiếc mọi giá phải cầu được bức họa của điện hạ? Nhưng mà, sao hai người bọn họ lại cảm thấy điện hạ dịu ngoan, lương thiện, dễ nắm thóp vậy?"

Sắc mặt Triển Bội hoàn toàn thay đổi, không thể tin nhìn Tuyên Giác, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Tuyên Giác nhìn vị thần tử kiếp trước đã giúp hắn không ít này, ngữ khí vẫn mềm đi vài phần, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thế tử, từ khi khai phủ, Trường Bình Hầu gia đã không cho phép hậu nhân nhập sĩ, là sợ quyền lợi Hầu phủ quá thịnh. Nếu ngươi thật sự có tâm, không cần phải tuân theo lệ cũ này, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Dân chúng gặp nạn, Đại Tề ta bị nước địch thèm khát, cái nào cũng cần người hiền giúp sức.”

Nói xong, cũng gật đầu ý bảo về chỗ ở trước.

Triển Bội ở lại một lúc lâu, mới tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là...

Hắn không có khả năng tranh giành với Tuyên Giác.

Tuy vị điện hạ kia có chút hấp dẫn hắn, nhưng phần nhiều đều nghe theo lệnh của phụ thân, cho nên rất nhanh hắn đã điểu chỉnh xong tâm trạng của mình.

Trở về biệt viện, hắn còn rất vui vẻ thổi một đoạn sáo, chọc cho lũ chim cũng ầm ĩ theo.

Tạ Trùng Tự bởi vì câu "Thiện âm luật" kia, lại nhớ tới kiếp trước trong ngự thư phòng, người lạnh lùng nói thẳng kia... Hẳn là Triển Bội.

Lần đó Thích Văn Lan hồi kinh, đang báo cáo quân vụ ở ngự thư phòng, lại ầm ĩ một trận.

Nàng ở bên ngoài núp trong góc tường nghe lén, nàng nghe nói lần này ầm ĩ rất dữ dội, nhưng nàng không biết ra làm sao, cứ cánh mấy ngày lại tìm cớ đi đến ngự thư phòng nghe lén.

Tuyên Giác đang phê duyệt tấu chương, tùy ý nàng xem loạn khắp nơi.

Giá bút bằng ngọc trên ngự bàn, đều đã được thay đổi mới.

Cũng không có giấu vết bị ném. Tạ Trùng Tự hơi yên tâm, mùa đông dễ buồn ngủ, nàng lại lười hồi cung, cho nên liền đến sườn điện chợp mắt một lát.

Không biết qua bao lâu, nghe bên kia có người đang nói chuyện.

Đầu tiên là đàm luận về âm luật, các chuyện phong nhã, có chút hợp với Tuyên Giác.

Sau đó lại nhắc tới Thích Văn Lan, nói cái gì mà không phải không thể tìm người thay thế, mặc dù hổ tướng Đại Tề ít, nhưng vẫn có thể chọn ra vài người.

Sau đó... không biết làm sao chuyển tới trên người nàng.

Giọng nói Triển Bội bây giờ còn có vài phần non nớt, nhưng lại trùng với giọng nói lạnh lùng của kiếp trước.

Mùa đông trong ngự thư phòng, ánh mặt trời thấp thoáng trong trẻo nhưng rất lạnh, chiếu vào thiên điện.

"Trước, lại vì lời đồn vô căn cứ mà xử oan trung thần, là bất nhân. Sau, lại vì địa vị của bản thân mà che giấu sự thật, là bất trung. Tiếp theo, còn vì sự ích kỉ của bản thân, mà vây nhốt người bên cạnh, là bất nghĩa. Giờ đây, lại lấy mỹ mạo dụ dỗ Quân vương, làm rối loạn triều cương xã tắc, là họa phi hại nước." Triển Bội vén vạt áo, quỳ xuống, "Bệ hạ, nếu như người thật sự vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ -- thỉnh bệ hạ tru sát dư nghiệt tiền triều."

“Dư nghiệt tiền triều?” Tuyên Giác nhướng mày, “Sao trẫm lại nhớ, tước vị Trường Bình Hầu của ngươi là do Thái tổ tiền triều ban cho? Hẳn cũng đã trăm năm rồi nhỉ?”

“Cái này không giống." Triển Bội cúi người lạy, "Bệ hạ biết rõ chỉ cần giết nàng ta, oán niệm thị tộc sẽ tiêu tan, không đến mức khởi binh. Cho dù tình thế có xấu hơn, vẫn có thể hòa hoãn chèn ép.”

Tuyên Giác để Triển Bội quỳ nửa canh giờ, mới không mặn không nhạt nói: "Cũng không phải không có biện pháp khác.”

Triển Bội: "Đây là biện pháp đơn giản nhất!”

Tuyên Giác nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đủ rồi. Hầu gia, người cho rằng trẫm vì sao còn khổ sở chống đỡ - - chính là vì giang sơn xã tắc, bách tính lê dân. Yên tâm, trẫm sẽ khống chế dịch bệnh, làm cho thị tộc suy yếu, cứu tế dân tị nạn. A, còn có Đông Yến.”

Nhắc tới tân Hoàng Đông Yến, trong mắt Tuyên Giác lạnh vài phần: "Thời Khinh Chiếu cực kì hung hăng, phải đánh cho hắn phục, thì mới nhớ đau mà không dám xâm phạm ta nữa.”

Tuyên Giác mặt mày mệt mỏi: "Làm xong mấy việc này, thiên hạ này, trẫm cũng lười quản.”

Triển Bội hoảng hốt, nhận ra thâm ý trong lời nói của Hoàng đế, muốn nói lại thôi, lại nghe thấy giọng nói vốn đã nhẹ của Tuyên Giác, càng đè thấp xuống vài phần: "Nhỏ tiếng một chút, nàng đang ngủ.”

Tạ Trùng Tự đã sớm tỉnh. Mấy lời tiếp theo nghe không rõ, cũng không nghe vào tai.

Trong đầu nàng giờ đây chỉ có mấy lời của Triển Bội khi nãy

Bất trung, bất nhân, bất nghĩa, nhiễu loạn triều cương, họa phi hại nước...

Tội phải giết.

Đâu chỉ những thứ này.

Tạ Trùng Tự nghĩ, nàng còn phạm tội bất hiếu, bất hữu,...

Tạ Trùng Tự nằm trên giường mềm, gắt gao nắm chặt chăn gấm quanh người, lại bắt đầu lạnh run người.

Không biết qua bao lâu, có người đi tới, thấy nàng còn đang ngủ, chỉ dò xét nhiệt độ trên cổ nàng, dặn dò cung nhân thêm chậu than, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua trán nàng. Hình như do dự một lát, vẫn cúi người xuống, hôn lên mi tâm nàng, lưu luyến triền miên như chuồn chuồn lướt nước.

Tạ Trùng Tự không có tâm tình quản hắn, trong đầu đều là mấy chữ:

Bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất hữu...

Tạ Trùng Tự nói từng câu từng chữ với mình, lại tự mình khuyên nhủ bản thân, không thể nghĩ nữa.

Không thể nghĩ,...không thể nghĩ nữa.

Gần bốn năm sau, trong hậu cung, Tạ Trùng Tự cũng lẩm bẩm nói: "Không thể nghĩ nữa.”

Nghĩ những thứ này, hao tâm phí sức, không để ý lại hại thân, nàng từ trước đến nay, có thể không nghĩ liền không nghĩ.

Dù sao trước mắt có nhiều chuyện thú vị như vậy, nàng cần gì phải nghĩ đến những chuyện tra tấn bản thân kia, làm hàn độc trong người càng thêm mạnh mẽ chứ?

Nhưng mà...... Không nghĩ đến, người nói mấy lời này ngày đó, lại là Triển Bội.

Trách không được Tuyên Giác dám đem con cá lọt lưới này giữ lại, có thể là thăm dò, hơn nữa hắn cảm thấy, vị Thế tử gia này tuyệt đối sẽ không thích nàng.

Tạ Trùng Tự tức giận nở nụ cười, ngày hôm sau, thừa dịp trước khi tế tự bắt đầu, phân phó Diệp Trúc đi đặt mua ngọc thô cùng công cụ điêu khắc.

Diệp Trúc hỏi: "Điện hạ, người muốn ngọc màu gì?”

“Hồng ngọc, thanh ngọc, mặc ngọc, bạch ngọc, lục ngọc mỗi loại vài khối." Tạ Trọng Tự nói, "Đến lúc đó xem cái nào thích hợp.”

Diệp Trúc đáp, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, nghi ngờ nói: "Điện hạ, hoa tai trên tai ngươi, là người mới có sao? Trước kia chưa từng thấy người đeo qua.”

Tạ Trùng Tự sờ sờ khuyên tai, "Ừ" nói: "Đúng vậy.”

Diệp Trúc kinh ngạc, vui mừng vì Tạ Trùng Tự rốt cuộc cũng biết chăm chút cho bản thân, bắt đầu thổi phồng lên.

Tạ Trùng Tự: "......” Nàng bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói: "Là người khác tặng ta.”

Diệp Trúc: "...???”

Tạ Trùng Tự cúi đầu, dung túng thở dài: "Một người rất tốt, rất tốt, nhưng tâm tư lại với cùng nhạy cảm, cho nên ta phải dỗ dành.”

Diệp Trúc nghiên đầu, “...???”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi