[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________________

Sau khi đại điển Tế tự kết thúc, mùa thu cũng dần qua, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo.

Tạ Trùng Tự sợ lạnh, làm ổ ở trong Vị Ương cung không muốn đi ra ngoài, vừa lúc thừa dịp này, lấy mấy khối ngọc điêu khắc giải sầu, nàng quả thật chỉ là rảnh rỗi quá cho nên mới khắc ngọc thôi, không phải vì...

Tạ Trùng Tự vất vả lắm mới hoàn thành, nàng trầm mặc nhìn khối ngọc vuông không ra vuông, tròn không ra tròn trước mặt, nàng thấy biểu tình của Diệp Trúc bên cạnh, tựa như muốn mở miệng khen, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cứ nghiêng đầu nhìn khối không tròn không vuông trước mặt nàng. Tạ Trùng Tự chần chờ một chút, thì cầm “ngọc thiền” (ve ngọc) đi Thái Cực điện tìm Phụ hoàng.

Phụ hoàng đang triệu mấy đại thần tham chính.

Tạ Trùng Tự chờ Tạ Sách Đạo bận rộn xong, mới đi vào, nói: "Phụ hoàng, nhi thần tặng người một lễ vật nhỏ được không?”

Tạ Sách Đạo hứng thú: "Quà gì? Lấy ra xem thử.”

Tạ Trùng Tự liền đem “ngọc thiền” giấu ở phía sau, đặt trên ngự bàn, nói: "Đây, nhi thần điêu khắc một khối ngọc a.”

Nàng cẩn thận hỏi: "... Phụ hoàng, người có thể nhìn ra đây là cái gì không?”

“... " Tạ Sách Đạo nhặt ve ngọc lên, vô cùng gian nan nghiền ngẫm nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu, "Là ngọc tỷ? Phía trên có tay cầm, cầm trong tay đặc biệt chắc chắn.”

Tạ Trùng Tự: "......” Nàng mặt mày không chút thay đổi trả lời: "Là ve.”

Tạ Sách Đạo: "???”

Tạ Trùng Tự chỉ cho hắn xem: "Người xem, hai cái râu ở giữa dựng thẳng, đoạn ở giữa nhi thần khắc không được, vừa động vào nó liền nứt ra, cho nên mới để nguyên.”

Vị Cửu ngũ chi tôn im lặng, hoài nghi nhìn thứ trong tay mình, nhìn kỹ đến nỗi có chút hoa mắt, mới dè dặt hỏi: "Là ngọc thiền đi? Trùng Trùng, kỳ thật cái này a, con vừa mới bắt đầu, có thể khắc như thế này coi như đã rất tốt rồi. Nếu con có hứng thú với khắc ngọc, Phụ hoàng tìm sư phụ trong Tứ Chi phường đến dạy con?”

“... Không cần." Tạ Trùng Tự uyển chuyển từ chối an ủi của Phụ hoàng, trở về lại giận dỗi thử bốn năm ngày liền.

So với mấy khối ngọc “ve sầu” kia, Tạ Trùng Tự cuối cùng cũng khắc ra một miếng “ngọc thiền” ưng ý nhất.

Liền hứng khởi mang theo miếng ngọc màu mỡ dê ra khỏi cung, muốn đi gặp Tuyên Giác.

Công việc ở Hộ bộ rất bận rộn, liên quan đến kế sinh nhai của dân sinh bách tính, thỉnh thoảng còn phải chạy đến năm bộ còn lại để phối hợp làm việc.

Tạ Trùng Tự đợi ở trên đường Chu Tước đến chạng vạng tối, nghe xong tiểu khúc, lại trêu chọc cô nương, nhưng vẫn không đợi được người, Tạ Trùng Tự dứt khoát thu quạt lại, ra khỏi trà lâu, đi về phía nam.

Hôm nay nàng mặc nam trang, trường bào màu tím thẫm, mang giày khảm vàng, buộc tóc bằng ngọc quan hồng đậm, nhìn kiểu nào cũng thấy rất là phong lưu.

Nàng đi trên phố Chu Tước, bước đi phóng khoáng như một hoa công tử bước ra từ tranh, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

Tạ Trùng Tự ỷ vào việc không ai nhận ra mình, Tạ Trùng Tự nghênh ngang đi vào ngõ Trường An.

Phía ngoài dây mây vây quanh tường trắng, trước cửa Tuyên phủ, có tượng sư tử bằng đá, ngoài ra còn có một gốc hoa quế không biết bao nhiêu tuổi.

Trên chạc cây to lớn, hoa quế đã sớm héo rũ, chỉ còn lại nhụy hoa, cả cây đều bị màu vàng nhạt này bao phủ.

Tạ Trùng Tự nhìn trái nhìn phải, có chút động tâm, thấy bốn phía không có người. Nàng thành thạo nhón mũi chân một chút, giẫm lên thân cây bên cạnh, đưa tay hái hoa quế còn sót lại trên cao, cầm được hoa quế trong tay mới hài lòng nhảy xuống.

Lại ngẩng đầu nhìn qua, không có ai phát hiện ra nàng.

Không tệ.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vừa nghiêng đầu, nhìn thấy người kia thân hình cao lớn, bóng lưng tương tự Tuyên Giác, nàng còn tưởng rằng là Tuyên Giác, xoay người cười nói: "A, Ly Ngọc, ngươi trở về......”

Đứng cách Tạ Trùng Tự mười bước, Tuyên Tông quay người lại, đứng đối diện với Tạ Trùng Tự, nhìn thoáng đóa hoa trong tay nàng.

Tạ Trùng Tự: "......” Nụ cười của nàng cứng đờ.

Tạ Trùng Tự mơ hồ cảm thấy, đáy mắt vị Diêm Vương gia này có sát khí. Giống như lên án hành động hái trôm hoa của nàng, vì thế hơi thu lại ý cười, lễ phép gật đầu: "Tuyên thị lang.”

“Ra mắt điện hạ." Tuyên Tông cùng Tạ Trùng Tự không tính là quen biết, nhưng cũng từng thấy mặt nhau, cẩn thận hành lễ, hỏi, "Điện hạ là tới tìm A Giác? Đệ ấy hai ngày gần đây rất bận rộn, đều là đến giờ Tuất mới về phủ. Nếu điện hạ không vội, thì ngày mai lại đến, lát nữa thần sẽ bảo đệ ấy ngày mai về sớm.”

“Giờ Tuất?" Tạ Trùng Tự nhíu nhíu mày, "Vậy ta chờ hắn từ Li Giang trở về, lại đến tìm hắn. Cũng không phải việc gì gấp, không quan trọng bằng việc trong triều, đừng làm chậm trễ chính sự của hắn.”

Nếu gần đây Tuyên Giác thật sự bận rộn, cùng lắm thì trở về lại đưa cho hắn.

Tạ Trùng Tự nói xong, thì chuẩn bị nhấc chân rời đi.

Tuyên Tông thấy nàng muốn đi, do dự vài giây, cuối cùng vẫn giãy dụa mở miệng nói: "Điện hạ, không bằng như vậy, người ở hạ phủ dùng bữa, chờ một lát? Đoán chừng một canh giờ nữa, tiểu tử kia cũng sẽ về phủ. Nếu không điện hạ lại đi một chuyến không công, thần thấy rất có lỗi.”

Tạ Trùng Tự kinh ngạc nhướng mày, nàng vốn tưởng rằng vị Diêm Vương này không thích mình lắm, có vài phần bực bội với nàng, nên khi nghe hắn mời, lập tức vui vẻ ra mặt: "Được! Nghe nói đầu bếp Tuyên gia là từ Tô Châu đến, đồ ăn thanh đạm rất ngon miệng, so với ngự trù trong cung còn không thua kém nhiều. Hôm nay ta có lộc ăn rồi.”

Tuyên Tông: "......”

Hắn nhìn cành hoa quế còn ở trong lòng nàng, đầu lại đau, không muốn nói chuyện, nghiêng người, đón người vào phủ.

Tạ Trùng Tự từ nhỏ đã được sủng ái, tính cách hoạt náo, căn bản không sợ trầm mặt, cũng không sợ Tuyên Tông, sau khi vào phủ còn nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng còn hỏi Tuyên Tông vào câu, hứng thú đánh giá bốn phía.

Tốt xấu gì thì Tạ Trùng Tự cũng là Hoàng nữ, cũng không thể vừa vào phủ nhà người ta đã chạy loạn khắp nơi, chỉ có thể hứng thú đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vô cùng tinh nghịch.

Tuyên Tông trong lòng khẽ động, bỗng nhiên biết vì sao A Giác lại thích vị điện hạ này.

Ai có thể cự tuyệt màu sắc linh động như vậy trong cuộc đời tăm tối chứ.

Tên tiểu tử kia tâm tư sâu nặng, lại càng không có khả năng kháng cự được.

Tuyên Đình cũng không ở nhà, chỉ có Ngự Sử phu nhân nhẹ giọng chào hỏi Tạ Trùng Tự, người trước mặt là một mỹ nhân Giang Nam điển hình, nhẹ nhàng, uyển chuyển, chu đáo. Ngự Sử phu nhân đã quản gia nhiều năm, cũng không bối rối khi đột nhiên có kim chi ngọc diệp đại giá quang lâm, chỉ là nhân lúc Tạ Trùng Tự không chú ý, dùng ánh mắt hỏi Tuyên Tông: Đây là tình huống gì?

Tuyên Tông nhún vai, bĩu môi nhìn về phía sân của Tuyên Giác, lại chỉ thấy mẫu thân hắn thân thiết ôn nhu gắp thức ăn cho Tạ Trùng Tự.

Tuyên Tông: "...…”

Sau khi ăn xong, Ngự Sử phu nhân còn lôi kéo nắm tay Tạ Trùng Tự, hỏi han ân cần, dọa Tuyên Tông toát hết cả mồ hôi lạnh - -

Mẫu thân ngày thường nghiêm khắc, nay lại nhẹ giọng nắm tay Tạ Trọng Tự hỏi đông hỏi tây, tâm tư đều viết cả lên mặt rồi.

Vị điện hạ này xưa nay tinh quái, khẳng định có thể nhìn ra được tâm tư của mẫu thân hắn.

Nhưng khi ánh mắt Tuyên Tông quét về phía Tạ Trùng Tự đang kiên nhẫn nghe Ngự Sử phu nhân tán gẫu, thì lại hơi sửng sốt.

Tạ Trùng Tự thần sắc rất kỳ quái, ánh nhìn sâu xa, trong ánh mắt có cái gì đó đè nặng. Nàng cười híp mắt tán gẫu với Ngự Sử phu nhân, ý cười không lan tới đáy mắt, nhìn có chút lạnh lùng.

Nhưng không phải là do nàng không thích, chỉ là.. Tạ Trùng Tự cảm thấu áy náy bi thương.

Nàng, kiếp trước chưa từng thân mật tiếp cúc với mẫu thân Tuyên Giác như thế này, kiếp trước chỉ nghe nói bà là một người ôn nhu, tỉ mỉ, nhưng, kiếp này, nàng giờ đây lại đang nắm tay đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, còn thân thiết trò chuyện cùng nhau, cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay khiến lòng Tạ Trùng Tự giật mình, có chút bối rối.

Tạ Trùng Tự sờ sờ mặt, trả lời câu hỏi của Ngự Sử phu nhân: "A, phu nhân nhãn lực thật tốt, trên mặt ta quả thật có bôi phấn làm đen một chút. Nếu không mặc nam trang lên người sẽ giống như một tiểu bạch kiểm, đi trên đường cũng không tự nhiên.”

“Là do điện hạ sinh ra đã xinh đẹp." Ngự Sử phu nhân cười nói, người trẻ tuổi hiếu động, nàng cũng không tiện lôi kéo Tạ Trùng Tự lải nhải cả đêm, nhân tiện nói, "Điện hạ muốn ngồi ở chính sảnh, hay là muốn đi dạo xung quanh trong phủ một chút. Nơi này xây dựng theo kiến trúc Giang Nam, cũng có chút ý vị riêng.”

Tạ Trùng Tự có nhiều điều chưa nói hết, còn muốn cùng Ngự Sử phu nhân nói thêm vài câu, nhưng nàng cũng muốn đi dạo một phen --

Tuyên Giác năm đó thủ hiếu một năm, đều ở trong biệt viện ngoài kinh, cũng không ở trong Tuyên phủ. Sau khi đi du lịch, hồi kinh, thì trực tiếp vào ở trong phủ Công chúa.

Nghiêm túc mà nói, đời trước nàng chưa từng đến Tuyên phủ.

Ngự Sử phu nhân nhìn ra tâm tư Tạ Trùng Tự, cười vui vẻ nói: "Đúng rồi, vừa lúc thần phụ cũng có chút chuyện, điện hạ cứ tự nhiên là được.”

Nói xong, liền hài lòng hồi viện, trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu cho Tuyên Tông: Hảo hảo chiêu đãi người ta a.

Tuyên Tông: "......”

Tuyên Tông từ trước đến nay nghiêm túc, cũng không thích nói mấy câu bông đùa, thật không thích hợp đưa người khác đi dạo thăm quan.

Nhưng nhìn quanh bốn phía, chủ nhân Tuyên phủ cũng chỉ còn lại một mình hắn, đành nhận mệnh ra trận, tính toán đứng dậy định đưa vị điện hạ này đi dạo trong phủ, lại nghe được Tạ Trùng Tự khoát tay nói: "Không cần đi theo ta, Lễ bộ gần đây cũng không ít việc phải không, Thị lang cứ bận rộn chuyện riêng của mình. Giờ Tuất cũng sắp tới rồi, ta ở đại sảnh chờ một lát vậy.”

Tuyên Tông: "... Được. Vi thần bồi điện hạ chờ ở đây.”

Tuyên Tông không dám nói, giờ Tuất đó là hắn tính sớm, thỉnh thoảng đến giờ Hợi Tuyên Giác mới trở về.

Lại qua nửa canh giờ, canh mõ cũng đã điểm, Tuyên Tông thấy Tạ Trùng Tự che miệng mệt mỏi ngáp một cái, thầm nghĩ: Hắn giúp tiểu tử thúi này lưu người lâu như vậy - - tên kia còn không mau cút về. Không thể giữ được nữa!

Tuyên Tông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng: "Điện hạ, nếu thật sự không được, người trở về cung trước đi. Ngày mai để A Giác đi tìm người, được không?”

Đêm đã khuya, cũng không tiện ở lại Tuyên phủ, Tạ Trọng Tự rất thức thời đứng dậy cáo biệt, Tuyên Tông cung kính tiễn nàng ra khỏi ngõ Bạch Mã. Sau khi thấy Tuyên Tông đã trở về, nàng xoay người, đi về phía tường sau của Tuyên phủ.

Dựa vào trí nhớ khi nãy của mình, lưu loát trèo tường vào, giẫm lên đầu tường quan sát một chút, liền nhảy vào trong viện của Tuyên Giác.

Tạ Trọng Tự nhìn quanh một vòng như trộm, nghĩ thầm, nàng cũng không muốn đi một chuyến công cốc, nếu không công sức cả ngày nay, không phải đều uổng phí hết cả rồi sao?

Nhưng mà... trong viện này cũng thật yên tĩnh, không có người hầu sao?

Tạ Trùng Tự liền mượn ánh trăng không sáng sủa gì lắm, đi một vòng trong viện, chính sảnh, thiên viện, thư phòng phía đông, thư phòng phía nam, còn có khu vườn nhỏ có tùng bách cổ thụ, trúc xanh, hoa lan, đều là loại bốn mùa thường xanh, thanh u yên tĩnh.

Ở trong viện này, đến một người hầu cũng không có, trong viện cũng không có thắp đèn.

Tạ Trùng Tự không tiện đẩy cửa vào trong, đành ngồi ở trước mái hiên, dựa vào ánh trăng mờ ảo, vừa thưởng thức ngọc thiền trong tay vừa chờ người.

Đợi đến khi nàng có chút buồn ngủ, mới nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ, cùng ánh đèn mơ hồ.

Tạ Trùng Tự thấy có người cầm đèn đến gần, chỉ thấy người kia hình như sửng sốt, bước chân đột nhiên dừng lại.

Tạ Trùng Tự mơ mơ màng màng mở mắt ra,nhìn kỹ lại thì thấy Tuyên Giác đang cầm đèn đứng cách nàng năm sáu bước.

Trên người là quan phục màu xanh ngọc, bên trên thêu hoa văn khổng tước cát tường, khuôn mặt dịu dàng đang đứng dưới ánh trăng, lại càng làm vẻ mặt đó thêm phần cô đơn, chỉ có ánh mắt kinh ngạc trong đáy mắt người đó là có chút ấm áp.

Tuyên Giác nghi hoặc hỏi: "Điện hạ?”

Tạ Trùng Tự tỉnh ngủ, tinh thần cũng đã tỉnh táo, đứng dậy, đưa cành hoa quế vẫn luôn giữ bên người cho Tuyên Giác: "Hoa quế trước cửa nhà ngươi, chỉ còn lại cành này có hoa, bị ta bẻ xuống rồi.”

Nàng cười đến đôi mắt cung cong cong: "Mượn hoa hiến phật.”

Hương quế quanh quẩn, Tuyên Giác theo bản năng nhận cành hoa, hỏi: "...Điện hạ không phải đi rồi sao?”

Khi nãy Tuyên Giác vừa hồi phủ, đã bị huynh trưởng ngữ khí lạnh lùng oán giận một hồi, còn nói nếu về sớm nửa canh giờ thì may ra đuổi kịp nàng.

Tuyên Giác vốn có vài phần hối hận, không ngờ bây giờ lại thấy nàng còn ở đây.

Mất mát trong lòng thay bằng kinh ngạc, tâm tình của hắn cũng như hồi sinh, nhảy nhót vui vẻ.

“Không có, không lẽ ta từ trong cung chạy đến chỉ để ăn một bữa cơm trong phủ ngươi?" Tạ Trùng Tự đợi Tuyên Giác nhận cành hoa, thì nhíu mày một chút, bước tới thêm một bước, ngước lên nhìn Tuyên Giác, “Ngươi uống rượu ư?”

“Ừ." Tuyên Giác ôn nhu nói, vòng qua Tạ Trùng Tự, đẩy cửa sảnh chính ra, "Là nhóm người Li Giang tìm ta, uống chút rượu. Vào ngồi không?”

Sảnh chính cũng giống ngoài viện, cũng được bài trí đơn giản, vô cùng thanh nhã, chỉ có một bức bình phong bằng gỗ lê, còn lại cũng không bài trí thêm gì khác.

Tuyên Giác không nhanh không chậm đốt nến trên bàn, mắt nhìn cành hoa, lại nhìn về phía Tạ Trùng Tự "Ừ" một tiếng ngồi xuống, đang nhìn chung quanh, chậm rãi hỏi: "Ngoại trừ cành hoa quế, điện hạ có phải còn có cái gì muốn tặng ta hay không?"

“... " Tạ Trùng Tự biết hắn còn đang nhìn nàng, không thể không lấy ngọc thiền nàng vất vả cả mười ngày nay ra, hai mắt nhắm lại, nói," Này, cho ngươi.”

Cho dù ngọc thiền kia bây giờ đã nhìn ra chút hình dáng, nhưng quả thật nhìn rất thô.

Tạ Trùng Tự chỉ có thể che mặt nói: "Ta khắc hư hơn mười khối ngọc, mới có thể miễn cưỡng khắc ra được như vậy. Ngươi cầm chơi một chút, dù sao cũng là một khối ngọc tốt, trơn bóng, cầm rất thích tay. Nhưng ngươi lưu lại cho ta chút mặt mũi, cũng đừng đeo nó, đừng cho người khác thấy.”

Tuyên Giác không ngờ Tạ Trùng Tự làm thật, có chút sững sờ, nhận lấy con ve có chút méo mó trong tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ điện hạ.”

Tuyên Giác cũng thật sự bận tâm đến thể diện của nàng, thuận theo đáp: "Được, sẽ không đeo.”

Hắn cụp mắt nhìn, Tạ Trùng Tự mặc nam trang, mặt mày như ngọc, đang nhếch khóe miệng cười với hắn, tự nhiên lại muốn tháo mũ miện của nàng xuống.

Tuyên Giác quả thật làm như vậy, đưa tay tháo trâm quan của nàng, chờ tóc dài của Tạ Trùng Tự xõa xuống vai, lúc này hắn mới phản ứng lại. Tuyên Giác dứt khoát ỷ vào men say, ôm nàng thấp giọng lên án: "Hôm nay có tới sáu bảy người, có quan viên trên triều, còn có phú thương, đều thi nhau rót rượu cho ta, ta uống không được...... Không thích mùi rượu.”

Tạ Trùng Tự cũng không tin người này sẽ để mặc bản thân mình uống say -- hơn nữa đám người kia còn đang có việc muốn cầu hắn, ai dám ép hắn uống chứ.

Nhiều nhất là uống mấy ly qua loa lấy lệ, để người nhiễm chút mùi rượu, Tạ Trùng Tự đã để ý thấy, ánh mắt của Tuyên Giác vẫn còn rất tỉnh táo.

Trong mắt Tạ Trùng Tự có ý cười nhạt, nhưng nàng vẫn ôn nhu vỗ vỗ Tuyên Giác đang giả vờ say, miệng thì tức giận nói: "Được rồi, ai dám rót rượu chuốc say ngươi? Đứng lên, đừng có đùa giỡn ta nữa. Ta biết ngươi không say. Đồ cũng đã đưa đến tay ngươi rồi, ta còn phải hồi cung, giờ này cũng cung sắp đóng rồi.”

Tuyên Giác bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ta thật say rồi.”

Hắn thở dài, ghé vào tai nàng than nhẹ: "Để ta ôm một chút đi. Ngày mai thần sẽ đi Li Giang, lúc trở về sợ đã là sang năm.”

Tạ Trùng Tự sửng sốt, "Nhanh như vậy.”

Chần chừ một lát, vẫn là ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Phải chú ý cẩn thận một chút. Cần cái gì, cứ việc nói với Hoàng huynh, còn có... phải nhớ kỹ, mọi chuyện đều lấy an nguy của ngươi làm đầu.”

Tuyên Giác cúi đầu, gục ở trên cổ nàng, hắn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ tóc nàng, đáy mắt bất an tan một chút, kiên định nhủ thầm.

Cho dù nàng đây là đang gạt ta, ta cũng nguyện ý tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi