[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________________

Trái tim Lan Mộc thắt chặt lại, hắn hiểu ngay ý định của Tuyên Giác.

Trước đó, Lan Mộc còn thắc mắc tại sao chủ tử lại tiết lộ chuyện ở Li Giang cho đám người Bùi Cửu, còn bảo hắn dẫn dụ ám vệ rời đi, hoá ra người là có ý này.

Lan Mộc vô cùng kinh hãi, hắn từ nhỏ đã giao du với chốn hiệp sĩ giang hồ, mặc dù võ công không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém, cho dù quan binh bốn phía xông lên, hắn cũng có thể bảo vệ Tuyên Giác toàn thân trở ra.

Nhưng vấn đề là, chủ tử hắn không muốn trốn a!

Lan Mộc rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đánh vài chiêu, đánh rơi mấy thanh trường đao, lo lắng kêu lên: "Chủ tử!!"

Tuyên Giác trấn an hắn: "Đừng vội.”

Tuyên Giác thừa dịp quan binh xuong quanh bị đẩy lui, đi vài bước về phía Bùi Cửu, thản nhiên nói: "Bùi Cửu, tư thông địch quốc là trọng tội.”

Li Giang có 571 mỏ tư nhân, bảy phần trong đó nằm trong tay thị tộc. Sáu thành trong đó, lại tập trung khái thác dầu hỏa, nhưng Đại Tề lại không dùng nhiều dầu hỏa như vậy, tất cả đều được bí mật chuyển đến Tây Lương.

Nếu là mua bán bình thường thì cũng thôi đi, nhưng lại có người to gan lớn mật, dám trực tiếp cùng Thiên Xu viện ở Tây Lương liên hiệp. Một bên vận chuyển dầu tặng than, bên còn lại cung cấp áo giáp khí giới chuyên dụng của quân đội Tây Lương.

Đây không còn là trao đổi mua bán bình thường nữa, mà là tư thông phản quốc.

Bùi Cửu cắn chặt hàm răng, nếu không phải đã trở mặt, hắn còn muốn giả vờ la hét mấy câu đại loại kiểu "ngậm máu phun người", nhưng hiện nay mệnh lệnh đã hạ, hắn cũng không muốn phí miệng lưỡi với Tuyên Giác, nhìn thị vệ của Tuyên Giác đang khó khăn chống đỡ, lạnh lùng nói: "Đừng giãy dụa nữa, ngươi muốn tố cáo gì thì xuống mà tố cáo với Diêm Vương đi.”

Đột nhiên, mí mắt Bùi Cửu giật giật.

Chỉ thấy Lan Mộc mặt không chút thay đổi cắt đứt cổ họng một người, máu bắn lên vết sẹo trên khuôn mặt hắn, mắt lạnh quét qua, khiến đám quan binh lui về phía sau bốn năm bước, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìm chằm chằm Bùi Cửu.

Tuyên Giác vẫn đang khiêu khích Bùi Cửu, lại tiến thêm mấy bước, hỏi: "Đại nhân, binh khí Tây Lương, dùng có thuận tay không?"

Điểm mấu chốt đều bị người trước mặt tra xét cặn kẽ, Bùi Cửu không dám thừa nhận, lại không thể phản bác, quát đám quan binh: "Một đám vô dụng! Một người cũng không ngăn được! Đưa đao cho ta!!”

Nói xong, hắn đoạt lấy một thanh trường đao, thừa dịp Lan Mộc bị đám người quấn lấy, không thể phân thân, xoay người đâm về hướng Tuyên Giác.

Tuyên Giác cũng không thèm tránh, thần sắc ôn hòa thong dong như cũ.

Bùi Cửu dừng lại một chút, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Tuyên Giác từ nãy đến giờ đều đang cố ý khiêu khích hắn.

Lúc sáng thì đề cập đến ba người Tần thị chết thảm, đến khi chuẩn bị lên đường lại nhiều lần cảm thán chức Thái thú Li Giang này của hắn cũng thật khó ngồi. Sơ suất sẽ bị thị tộc hỏi tội, cho đến bây giờ, câu nào cũng giẫm vào chổ đau của hắn, rốt cuộc là vì sao?

Người này nhất định là không thể thả về kinh, nhưng hắn khác thường như vậy nhất định là trong này có gian trá.

Bùi Cửu theo bản năng chuyển hướng mủi dao, từ cổ Tuyên Giác sang bả vai, chần chờ một chút, bây giờ nên giết, hay là bắt lại thẩm vấn một phen, dù sao Li Giang là địa bàn của bọn họ, mệnh quan triều đình dù có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không bằng bọn họ, người đông thế mạnh.

Tuyên Giác khẽ nhướng mày, không ngờ Bùi Cửu lại cẩn thận như vậy. Hắn cười một tiếng, đưa tay nắm lấy lưỡi dao, đâm thẳng vào ngực.

“Chủ tử!!" Lan Mộc không kịp ngăn cản, hét lên, "Người...”

Lại chỉ nghe tiếng vũ khí đâm vào da thịt, thanh trường đao kia đâm thẳng vào vai phải Tuyên Giác, trong chốc lát áo xanh đã nhuốm đẫm máu.

Vết thương rất sâu, mũi đao gần như xuyên qua, đừng nói Lan Mộc kinh ngạc, mà Bùi Cửu cũng sửng sốt, hắn ta buông tay ra, trường đao đã rời tay. Bùi Cẩn lại trợn mắt nhìn Tuyên Giác nắm lấy chuôi đao đẩy sâu thêm mấy tấc...

“... " Bùi Cửu sống ba mươi lăm năm, chưa từng thấy chuyện như vậy, "Tuyên Giác ngươi...”

Lại thấy Tuyên Giác trở tay rút trường đao ra, Bùi Cửu hoàn toàn không nói nên lời.

Nhìn Tuyên Giác tự tay đâm chính mình, Bùi Cửu ngơ ngẩn cả người, đây là chuyện gì vậy, hắn tự tay đâm chính mình, lại không chớp mắt lấy một cái.

Tuyên Giác sắc mặt tái nhợt một chút, không thèm để ý ném trường đao dính máu đi, thản nhiên nói: "Ám sát mệnh quan triều đình, tội phải giết. Bùi đại nhân ngươi điên rồi?”

Bùi Cửu bị sự điên cuồng này của hắn dọa cho lui về phía sau một bước, không thể tin giơ tay chỉ hắn: "Ngươi, ngươi... Ngươi mới là điên rồi! Vì hãm hại ta, lấy thân làm bia sao?!”

Tuyên Giác như bị hắn chọc cười, lông mi dài cụp xuống, thừa dịp Bùi Cửu bị hắn làm cho tâm thần rối loạn, lại tiến lên thêm một bước, ngược lại hỏi: "Thấy ngươi hiếm khi thành thật như vậy, ta hỏi ngươi một câu. Đục nước béo cò, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Làm muốn hoàng kim vạn lượng, nhà cao cửa rộng, là là phú quý ngàn đời sau, nhưng mấy cái đó có mang xuống địa phủ được không?”

Lòng tham của con người là không đáy, hắn hiểu, nhưng vẫn muốn hỏi.

Từ kiếp trước đã muốn hỏi, nhưng lại không có cơ hội xé rách mặt, trực tiếp hỏi thẳng đám người đứng đầu thị tộc.

Cả đường từ Vọng đô đến Li Giang, sợ rằng đây là câu mà Tuyên Giác muốn hỏi nhất, Bùi Cửu rống lên: "Trên có Hoàng đế làm suy yếu thị tộc, dưới có thủ lĩnh Quý Châu tham lam quá độ, mỗi thời mỗi khắc chúng ta đều phải lo lắng đề phòng, ngươi hỏi chúng ta có mưu đồ gì?! Ở vị trí nào, dù có mưu đồ gì đi chăng nữa, đã ở trong vũng bùn mà còn muốn bản thân trong sạch, đó chính là đang tìm đường chết!"

Tuyên Giác cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn, nhẹ "hừ" một tiếng, tuyết đọng trên mi mày cùng mồ hôi hòa vào nhau lăn xuống, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cũng không tệ.”

Bùi Cửu không còn dám lưu người lại, ngón tay run rẩy chỉ về hướng hai người trước mặt, hắn ta cũng nhận thấy có chỗ không đúng, quát đám binh lính: "Giết!”

Nếu còn tiếp tục kéo dài, không biết còn phát sinh ra chuyện gì!!!

Lan Mộc đá văng một người, vội vã đỡ Tuyên Giác, muốn kéo hắn đi.

Lan Mộc tuy lỗ mãng, đầu óc cũng không nhanh bằng huynh trưởng Bạch Đường của hắn, nghĩ đến mấy câu Tuyên Giác nói khi nãy, còn tưởng rằng chủ tử mình thật sự muốn chết ở đây, nói: "Đi mau, thuộc hạ cản phía sau!"

Vừa dứt lời, thì thấy lưỡi đao của một tên đang chém xuống người Tuyên Giác, Lan Mộc không nghĩ nhiều, liền đưa tay đỡ.

Nhưng cũng không có đau đớn như trong dự liệu, Lan Mộc nhìn thấy một mũi tên ngắn tinh xảo, bên trên có khắc hoa văn của Hoàng thất, mũi tên chính xác ghim vào cổ tay quan binh, tên quan binh gào lên một tiếng, đao liền rơi xuống đất.

Tuyên Giác thản nhiên nói: "Gấp cái gì. Ám vệ không phải đã trở lại sao? Yên tâm, không chết được.”

Lan Mộc: "......”

Tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, thật không hổ là chủ tử.

Lan Mộc biết Tuyên Giác cũng không có ý muốn chết, liền thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì, liền thấy thân hình Tuyên Giác khẽ nghiêng, đột nhiên ngã xuống đất.

Lan Mộc sợ hãi, vừa rồi chủ tử hành động, nói năng như thường, hắn còn tưởng chủ ctuwr thần thông quảng đại, tránh được chổ yếu hại, bây giờ xem ra, không phải như vậy!!!

Lan Mộc cuống quít đỡ lấy Tuyên Giác, trên tay dính đầy máu tươi. Lại nhìn đôi môi không chút huyết sắc của Tuyên Giác, thầm nghĩ: Chuyện này rốt cuộc là sao, chủ tử muốn làm đến mức nào a!!!

Bên tai truyền đến tiếng đao kiếm không ngừng, thủ lĩnh ám vệ cũng nóng nảy, liên tục gọi vài tiếng "Công tử", rất nhanh đã phá vỡ vòng vây, dựa vào khinh công, lập tức mang theo Tuyên Giác rời đi, hạ lệnh cho những người khác bắt sạch đám quan binh lại. Lan Mộc cũng theo sát phía sau.

Tuyên Giác bị thương rất nặng, nhìn rất kinh khủng, trên vái có một lỗ rất to, đến cả đại phu khi nhìn thấy cũng phải giật mình. Hắn hôn mê suốt hai ngày liền.

Tuyên Giác nhíu mày, cố gắng xác định xem bản thân đang ở đâu, hẳn là đang ở trong y quán, hắn có thể ngửi được mùi thuốc của dược liệu. Ngửi kĩ lại thì có thể phân biệt được, là mấy dược liệu cầm máu, bồi bổ khí huyết.

Vai phải đã được cầm máu, băng bó lại cẩn thận.

Nhưng vết thương thật sự quá lớn, thậm chí sắp xuyên qua bên kia, may mắn là không bị thương đến nội tạng, nhưng cũng tổn thương gân cốt, mấy vị đại phu đau đầu đến cực điểm.

Bọn họ không dám chắc, người này vừa mất quá nhiều máu, đã vậy vết thương còn có dấu hiệu nhiễm trùng, không biết có thể sống được hay không. Đại phu lo lắng, mấy ngày nay đều túc trực canh giữ bên người Tuyên Giác, nhìn thấy Tuyên Giác tỉnh lại, lập tức tiến lại hỏi: "Công tử, cảm giác thế nào?”

Lại nói với thủ lĩnh ám vệ và Lan Mộc đang đứng chờ bên cạnh: "A a, tỉnh lại được thì sẽ không sao nữa, tiếp theo cần thường xuyên thay thuốc, sau đó lại yên tâm tịnh dưỡng trên giường, tránh vết thương rách ra. Nếu vết thương lại rách ra, mất máu thì khó cứu sống lần nữa...”

Đại phu còn muốn cằn nhằn dặn dò thêm nữa, nhưng Tuyên Giác ngắt lời hắn, gọi Lan Mộc: "Lan Mộc, mấy ngày rồi?”

“... Chủ tử, người hôn mê hai ngày." Lan Mộc cẩn thận trả lời.

“Bây giờ đang ở đâu?”

Biên giới Li Giang, nếu tiếp tục đi về phía đông bắc sẽ đến Mông Châu." Lan Mộc nói.

Ám vệ thủ lĩnh thấy Tuyên Giác có chuyện muốn phân phó thuộc hạ, liền thức thời gật đầu: "Tuyên công tử, ta đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi ta.”

Tuyên Giác lúc này mới nhìn về phía thủ lĩn ám vệ, nhắm mắt lại rồi mở ra, nói: "Vân thủ lĩnh xin dừng bước. Ly Ngọc đa tạ ơn cứu mạng. Nhưng có một chuyện... Không biết Vân thủ lĩnh đã nói với điện hạ chưa? Mong thủ lĩnh giữ kín chuyện này với nàng.”

Vân thủ lĩnh dừng lại, nhíu mày nói: "Điện hạ bảo ta có việc gì đều phải lập tức bẩm báo, ta đã truyền tin tức trở về. Tuyên công tử nghỉ ngơi trước đi. Khi đó, trước khi rời đi ta đã nổ mười mấy mỏ quặng không có công nhân làm việc, bọn họ hiện tại đang loạn thành một đoàn, tạm thờisẽ không có thời gian chú ý đến chúng ta, chúng ta trước mắt đi bước nào tính bước đó.”

Nói xong, Vân thủ lĩnh thoáng nghiêng người hành lễ, mang theo đại phu, lui ra ngoài.

Lan Mộc biết hết thảy, ít nhiều gì cũng đoán được một chút ý đồ hành động của chủ tử, có chút luống cuống tay chân, nói: "... Chủ, chủ tử, người không cần thiết..."

Bên ngoài gió vẫn đang gào thét, đập mạnh vào cửa.

Tuyên Giác nhắm mắt ngưng thần, ngắt lời hắn: "Bùi Cửu còn sống không?”

“Chết rồi." Lan Mộc nói, "Vị Vân thủ lĩnh kia ra tay không chút lưu tình, rất tàn nhẫn.”

Tuyên Giác tiếp tục hỏi: "Đại phòng và nhị phòng Tần gia mấy ngày nay thế nào?”

Đại phòng Tần thị chưởng quản mỏ quặng, nhị phòng chưởng quản quan viện, là hai đại nhân vật Tuyên Giác giao tiếp nhiều nhất mấy ngày trước.

Lan Mộc đau đầu, có ý khuyên nhủ: "Chủ tử trước mắt nghỉ ngơi đi, chờ từ từ nói sau..."

Tuyên Giác ngước mắt, không mặn không nhạt liếc hắn một cái, Lan Mộc đành phải thành thật nói: "Không có động tĩnh gì lớn, nhưng bên phía nhị phòng lại nghe nói, nhị lão gia tử tức giận cả đêm, mấy ngày nay đang vội vã muốn vào kinh diện thánh."

Lan Mộc lại lải nhải bẩm báo tình hình hai ngày gần đây của Li Giang, thấy Tuyên Giác không có phản ứng gì, còn tưởng rằng Tuyên Giác mệt mỏi ngủ thiếp đi, đang chuẩn bị rón rén rời đi, lại nghe Tuyên Giác gọi hắn lại: "Ba chuyện.”

Lan Mộc vừa mới nhấc chân liền dừng lại, đcả người cứng nhắc như khúc gỗ, bất đắc dĩ: "Người nói đi.”

Cũng không biết là do mất máu quá nhiều, hay là bị gió lạnh bên ngoài ảnh hưởng, thanh âm Tuyên Giác nhỏ dần, suýt nữa bị chôn dưới tiếng gió bắc: "Ba chuyện. Thứ nhất, đừng nói cho người nhà, đặc biệt phải giấu diếm huynh trưởng, liên thủ với Tề Nhạc cùng người ở Vọng đô của hắn; Thứ hai, tất cả chứng cứ chúng ta thu thập được, nhanh chóng giao cho bệ hạ, sao chép lại một bản cho người ra roi thúc ngựa đưa đến Bách Việt, nhân chứng nhớ phái người bảo vệ; thứ ba..."

Tuyên Giác hít một hơi, mồ hôi lạnh từ thái dương lăn xuống, nhẹ nhàng nói: "Tìm chút thanh hàn đến đây.”

Thanh hàn phiến còn gọi là thanh hàm phiến, bên trong có bạc hà, thanh bì, băng phiến, đàn hương, tía tô và các loại thuốc Đông y. Đặt ở dưới lưỡi, có thể khiến người dùng ngưng thần tĩnh khí.

Lan Mộc chỉ thấy người khác bị thương đau đớn đều mong bản thân ngủ lâu một chút, để đỡ phải chịu dày vò. Chứ nào có thấy ai muốn bản thân tỉnh táo như chủ tử chứ!!! Cái này còn dày vò hơn cả các loại hình tra tấn mà hắn biết nữa.

Lan Mộc muốn khuyên lại không dám khuyên, cuối cùng nói: "... Vâng ạ.”

Lan Mộc đi xuống dưới, sai y sư sắc thuốc, lại đi tìm thanh hàn phiến. Không ngờ Tuyên Giác vẫn chưa dùng, mà thản nhiên dặn dò: "Cất đi đã.”

Nói xong, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, lại lâm vào hôn mê.

Cũng may ý thức hỗn loạn, không gặp ác mộng nữa.

Li Giang năm nay, hoàn toàn không có không khí năm mới.

Mà ở Vọng Đô lại vô cùng náo nhiệt, bây giờ đã hai mươi hai tháng giêng, bầu không khí ngày tết dần dần nhạt đi.

Trong Vị Ương cung, Tạ Trùng Tự ngồi dưới cửa sổ, mặc kệ gió lạnh thổi qua, Diệp Trúc vô cùng lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng khuyên bảo chỉ có thể bảo cung nhân thêm hai ba chậu than nữa.

Lúc này đang là hoàng hôn, bên ngoài cửa sổ đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, chỉ có ráng chiều ánh đỏ sẫm, từ cửa sổ nhìn lên, có thể thấy mấy đám mây nhiễm ánh hoàng hhoon đang bay lững lờ.

Tạ Trùng Tự cầm đèn lồng thắng được trong đêm nguyên tiêu trong tay, mượn ánh đèn yếu ớt sưởi ấm tay mình. Trong ánh hoàng hôn yếu ớt còn sót lại, nàng một tay lật sách một tay vân ve mép đèn lồng.

Làn váy dưới chân như cánh hoa đan xen, xếp chồng lên nhau, nàng yên lặng ngồi môt chổ lật sách.

“Bang, bang, bang." Đột nhiên, có ba tiếng gõ cửa, ám vệ giả làm cung nhân đang hấp tấp tiến vào.

Tạ Trùng Tự bị quấy nhiễu, ngẩng đầu lên, ung dung hỏi: "Chuyện gì?”

Ám vệ hơi do dự, cúi người, nhẹ giọng nói gì đó bên tai nàng, lại đưa mật thư ra, nói: "Đây là thư Vân thủ lĩnh đưa tới.”

“Xoảng" một tiếng, cái đèn lưu ly trong lòng Tạ Trùng Tự rơi xuống, vỡ nát.

Bởi vì chỉ mới hoàng hôn, cho nên trong điện không có nhiều nến, đèn lưu ly vỡ, trong điện lập tức tối sầm lại. Chỉ có ánh lửa nhỏ phát ra từ tấm thảm bị đèn lưu ly đốt cháy.

Xèo xèo, ánh lửa âm thầm cháy.

Tạ Trùng Tự cúi người, dập tắt ngọn lửa, khuôn mặt vốn mang theo ba phần ý cười, lạnh đi từng chút một, hỏi: "Người đâu?"

“Bẩm điện hạ, sắp đến Mông Châu rồi." Người điện hạ hạ lệnh bảo vệ lại xảy ra chuyện, ám vệ run lên, "Qua vài ngày nữa, hẳn là có thể đến Tương Dương, lại qua một thời gian nữa, là về đến Vọng đô.”

Tạ Trùng Tự cúi thấp đầu, hàng lông mi thon dài, trên mi tâm còn có hoa mai, là cánh hoa Diệp Trúc vẽ lên cho nàng lúc cung yến trưa nay, nhìn vô cùng tinh xảo diễm lệ.

Nhưng ánh mắt Tạ Trùng Tự lại vô cùng lạnh lẽo, mặt mày nhuốm đậm sát khí, ngón tay nàng trắng bệch. Tạ Trùng Tự trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng gằn từng chữ: "Bổn cung muốn mấy tên lang báo kia chết sạch, không chừa một tên!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi