[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_________________

Tạ Trùng Tự khuyến khích Tuyên Giác đi Li Giang, một là cảm thấy trong đám quan viên trên triều, thật sự chỉ có Tuyên Giác mới có thể đảm nhiệm việc này.

Hai là muốn hắn nhận có công lao, đường hoàng đứng trước mặt Phụ hoàng.

Nàng biết chuyến đi Li Giang này rất khó đi, nàng lo cho an nguy của hắn, nên mới phái ám vệ đi theo.

Nhưng nàng không ngờ lại có cục diện này, trong lòng nàng nhất thời có chút hoảng hốt.

“Thương thế như thế nào?" Im lặng một lúc lâu, sau khi bĩnh tĩnh lại Tạ Trùng Tự mới mở miệng hỏi.

Ám vệ trả lời: "Trong thư Vân thủ lĩnh viết, hình như... không nhẹ.”

Tạ Trùng Tự không dám xem, đưa thư cho hắn, nói: "Đọc.”

Ám vệ đành phải cắn răng chịu đựng, mở thư ra, dựa vào ánh nến cung nhân mới mang vào, đọc: "Điện hạ xin hãy yên tâm. Thuộc hạ vô dụng, để công tử bị thương nặng, sau khi về kinh sẽ quỳ xuống tạ lỗi...

Tạ Trùng Tự quát: "Đọc trọng điểm!”

Ám vệ: "... Vai phải bị đao đâm xuyên qua, vết thương dài gần năm tấc. Công tử vẫn còn đang hôn mê, không biết lúc nào mới tỉnh. Đã được đại phu ở biên giới Li Giang kịp thời chữa trị, những người khác không đáng ngại.”

Ám vệ nhìn khuôn mặt Tạ Trùng Tự lạnh như băng, cố nén lo sợ, an ủi nói: "Điện hạ, tin tức của Vân thủ lĩnh là do hỏa hiệu truyền tới, so với thư tín bình thường nhanh hơn rất nhiều. Trong thư nói vết thương của công tử đã được xử lí ở biên cảnh Li Giang, giờ đây mọi người đã đến Mông Châu, rất nhanh sẽ tiếp tục lên đường. Công tử hẳn là không có gì đáng ngại..."

Tạ Trùng Tự giơ tay, ngăn hắn nói tiếp.

Tiếng vòng tay va vào nhau, tiếng giòn vang. Tiếng va chạm rất nhỏ, nhưng lại làm da đầu ám vệ tê dại, lập tức ngậm miệng lại.

“Được rồi." Tạ Trùng Tự hít sâu một hơi, khép sách trên đùi lại.

Nàng vừa đi ra ngoài, vừa phân phó: "Quét sạch mảnh vụn đi. Vụ Mê, có việc gì phải nhanh chóng báo cho bổn cung. Còn có tình hình ở Li Giang, qua vài ngày nữa hẳn sẽ đến tai Hoàng huynh, chép một bản đưa đến phủ của Ôn Viễn. Nói với Diệp Trúc, bổn cung xuất cung có việc, không dùng bữa ở Vị Ương cung, buổi tối lại về.”

Ám vệ tên Vụ Mê sợ hãi cúi đầu đáp: "Vâng.”

Bữa tối Tạ Trùng Tự dùng ở phủ Ôn Viễn, mônn khách lúc trước của Thái tử.

Lão đầu tử này đã nửa lui về sau, hiện đang lĩnh một chức quan tứ phẩm nhàn tản, thấy Tạ Trùng Tự đường xa mà đến, cũng không ngoài ý muốn, cười ha hả nói: "Hôm nay tiểu lão đầu đi ven hồ câu cá, cá dưới băng không ít, điện hạ có lộc ăn rồi. Thần bảo nội tử làm cay một chút cho người.”

Tạ Trùng Tự không có tâm tư ăn uống, từ chối cho ý kiến, phất tay áo, cho lui tùy tùng bên người, cùng phu thê Ôn Viễn dùng bữa.

Ôn phu nhân thân thiết gắp rau cho nàng, Tạ Trùng Tự nói: "Vẫn là cá trích phu nhân nấu ngon nhất, đến xương nhỏ cũng tan hết cả ra. Tay nghề của ngự trù trong cung vẫn là kém phu nhân, lần sau ta bảo bọn họ đến đây học hỏi một chút.”

Ôn phu nhân được nàng dỗ đến mức mặt mày hớn hở, sau bữa tối thì đích thân dâng trà, trái cây cho Tạ Trùng Tự, xong việc liền khép cửa rời đi.

Gió lạnh bên ngoài mấy ngày nay vẫn đang gào thét.

"Nói đi, điện hạ tìm tiểu lão nhi là muốn phân phó cái gì." Ôn Viễn thổi bọt trà, "Vương gia gần đây cần chính, bôn ba khắp nơi, gần sang năm mới còn bận rộn sắp xếp nạn dân mỏ khoáng, à, còn tái tạo ruộng đồng -- tuy rằng lão nhi cảm thấy cái vùng Bách Việt đó, ruộng đất cũng chẳng trồng được cái gì tốt, cũng không biết tại sao Vương gia lại đột nhiên có suy nghĩ đó...”

“Không phải chuyện của Hoàng huynh." Tạ Trùng Tự nói, "Là chuyện Li Giang.”

“Sang năm mới, điện hạ lại nói về đám người này, người không ngại xui xẻo ư? Không phải gần đây bệ hạ phái người điều tra sao, nếu thần nhớ không lầm, là Hộ bộ thị lang vừa mới nhập triều?"

Tạ Trọng Tự cầm chén hoa lê gỗ, hơi ấm nhàn nhạt xuyên qua chén, miễn cưỡng làm ấm mấy ngón tay lạnh lẽo của nàng, nàng từ từ nói: "Đúng vậy. Phụ hoàng phái Tuyên Giác tra vụ mỏ khoáng cùng tình hình quan lại ở đó. Ta nghĩ, mấy mỏ khoáng ở Li Giang đã bị nổ tung rồi, cũng đến lúc chúng ta thêm mắm dậm muối, thê chút gia vị, coi như quà mừng năm mới cho bọn họ.”

Ôn Viễn nhíu mày: "Điện hạ, Vương gia không có cách nào phân thân, đang là lúc cần dùng người, người tốt nhất là không nên..."

“Ai nói ta muốn dùng người của Hoàng huynh?" Tạ Trùng Tự vừa nhấc mí mắt, mí mắt nàng mỏng mà lưỡi dao, đôi mắt hạnh vốn ôn nhu giờ lại thêm vài phần lãnh ý, "Dùng của ta.”

Ôn Viễn nhấp một ngụm trà đặc, đặt chén trà lên bàn, khuyên nhủ: "Thị tộc thế mạnh, có nguồn gốc đã lâu, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được.”

Hàm dưới Tạ Trùng Tự siết chặt, cười nói: "Đúng vậy, thật đúng là làm cho ta nghẹn ở cổ họng.”

Ôn Viễn lại khuyên: "Cho dù điện hạ muốn thêm một cước vụ Li Giang, cho dù muốn đục nước béo cò hay là thừa thắng xông lên, thì tốt nhất đều không nên xúc động. Điện hạ không thể so với các Hoàng tử khác, không thể trắng trợn chiêu hiền nạp sĩ, hơn nữa điệnhạ cũng không có nhiều người, nếu vì vậy mà bại lộ... "

“Nếu mất thì xây lại là được." Ngữ khí Tạ Trùng Tự nhạt đi vài phần, "Tháng giêng còn chưa qua, bổn cung pahir nhanh chóng gửi lễ vật lớn cho Li Giang mới được.”

Ôn Viễn không khuyên được nàng, trong lòng ngược lại cũng có vài phần hưng phấn, hắn cũng nóng lòng muốn thử. Ôn Viễn nhấc ấm nước trên lửa lên, thêm nước trà cho Tạ Trùng Tự, nói: "Điện hạ muốn lớn như thế nào?"

Tạ Trùng Tự cầm chén ấm áp, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nói: "Càng lớn càng tốt, lúc đó các đại tộc sẽ phải lựa chọn. Một là đồng lòng chống lại Hoàng thất, còn không thì mạnh ai nấy lo thân mình. Hơn nữa, lúc đó mấy đại tộc ngủ đông cũng sẽ rục rịch, bọn họ sẽ không kết đồng minh với thị tộc đâu. Nếu muốn thì ngay từ đầu đã không chọn ngủ đông. Đến lúc đó, lo gì thiếu củi đốt chứ? Lò đã nóng rồi, thì cho dù là củi tươi cũng sẽ cháy thôi.”

Lông mi nàng rũ xuống như bướm, dưới ánh nến khuôn mặt trắng sứ lại càng thêm xinh đẹp, nàng dừng một chút, thở dài: "Ôn lão, lòng người khó dò.”

Ôn phủ đã có chút cũ kỹ, gió bắc gào thét đập từng hồi vào cửa sổ.

“Cạch" một tiếng, cửa sổ khép lại.

Lan Mộc hiếm khi tức giận: "Chủ tử, ngài muốn chết cứ nói, đao của ta ở đây, chém một cái, liền xuống Hoàng tuyền!!!”

Tuyên Giác thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, cười nói: "Ta chỉ đang nhìn tuyết. Tuyết ở Mông Châu, so với Vọng Đô còn lớn hơn.”

Tuyên Giác chỉ mặc một lớp áo mỏng, từ bả vai phải đến khuỷu tay, đều bị băng bó kín mít. Tóc đen xõa tung phía sau, ốm yếu nửa dựa vào giường, trong tay đang thưởng thức một món trang sức bằng ngọc.

Lan Mộc không tin, bước đến châm lại chậu than đã tắt, cau mày nói: "Chủ tử thôi đi. Khổ nhục kế giữ lại sau khi vào kinh lại dùng, hiện tại người đừng giày vò chính mình nữa.”

"Ta thật sự đang ngắm tuyết thôi." Tuyên Giác mặc cho Lan Mộc lăn qua lăn lại, bỗng nhiên hỏi, "Lúc trước nói lão gia tử nhị phòng giả bệnh, muốn vào kinh diện thánh, như thế nào rồi?"

Lan Mộc thấy hắn vẫn còn nhớ đến Tần gia, tức giận nói, "Chủ tử, người đã làm tốt lắm rồi, bây giừo yên tâm nghỉ ngơi vài ngày đi. Người của chúng ta đều đã rời đi, ở lại Li Giang chỉ có mấy người, có thể giết người, nhưng nếu muốn âm thầm gây ra chuyện gì đó thì tuyệt đối không được. Lão đầu tử kia đau lòng mấy mỏ khoáng hái ra tiền của hắn, nghe nói ốm liền mấy ngày không dậy nổi. Hiện tại bên kia rất loạn, có người muốn từ bò, có người muốn trốn đi, lại có người muốn vào kinh thỉnh tội, còn có, có người còn chưa từ bỏ, muốn đuổi theo giết người. Đã đến bốn năm nhóm rồi, đều bị vị Vân thủ lĩnh kia giết sạch.”

Tuyên Giác: "Xem ra tên Tần Huy này, sắp không được rồi.”

Tuyên Giác ra vẻ tiếc nuối: "Vậy quên đi, náo đến mức đó coi như không nhục mệnh. Chuyện tiếp theo, ta cũng lười, không quản nữa.”

Lan Mộc thấy Tuyên Giác cuối cùng cũng có giác ngộ của một bệnh nhân, thiếu chút nữa là khóc lớn, tạ ơn Bồ Tát phù hộ, cuối cùng chủ tử của hắn cũng chịu nghỉ ngơi rồi.

Tuyên Giác nói xong, đợi Lan Mộc đi rồi, cũng không có nghỉ ngơi, mà khép tà áo lại bước xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ mà Lan Mộc vừa khép lại ra.

Gió bắc trong nháy mắt vọt vào, thổi loạn mái tóc dài chưa buộc của hắn.

Đôi môi mỏng vốn màu nhạt, giờ đây càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt hổ phách ôn hòa, chứa ánh tuyết đầy trời.

Hắn thật sự đang ngắm tuyết.

Nghĩ tới mùa đông năm ấy, ở Tô Châu rơi vào trận tuyết.

Hắn tặng Nhĩ Ngọc một cái đèn lồng, nàng không cần.

Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, tuyết lông ngỗng rơi trên mặt đất rộng lớn, cả vũng đều trắng xóa.

Mấy cành bạch quả héo úa, góc mái hiên phía xa phủ trắng tuyết, Thái Nguyên năm thứ sáu...

Lại qua một năm.

Kỳ thật năm đó...

Tuyên Giác dùng tay trái còn tự do xoa xoa mi tâm của mình.

Năm ấy, ở Tô Châu, trong nhà cũ, Tuyên Giác mộng một giấc, đến nay hắn vẫn còn nghi ngờ, chưa buông.

Từ trước đến nay, hắn luôn bị ác mộng quấn lấy, chưa từng mộng một giấc mộng nào đẹp đến vậy.

Đây là chỗ thứ nhất làm cho hắn cảm thấy khác thường.

Nhưng nếu không phải là mộng, thì sao ngày đó Nhĩ Ngọc lại ở nhà cũ, nàng vì sao phải đi, vì sao phải che dấu?

Tuyên Giác lúc đó không rõ ràng, cũng chỉ có thể coi là một mộng đẹp hoang đường, chờ sau khi hồi kinh ác mộng liên tục xuất hiện, hắn mới đem chuyện lúc đó suy nghĩ cẩn thận nhiều lần, mới sinh ra nghi ngờ.

Lần này, Tuyên Giác vẫn không ra được chổ sơ hở của Nhĩ Ngọc, nhưng lại phát hiện bản thân mình có sơ hở.

Sau khi Tuyên Giác nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chổ hắn sơ ý, đó là sau khi chứng kiến cái chết của phu thê Tề Cẩm, lòng hắn hoang mang lo sợ, mãi không thể an, mới buộc miệng gọi nàng là “Trùng Trùng...”

Đau đớn trên vai cùng gió lạnh thấu xương, khiến cho Tuyên Giác từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại.

Hắn không thể tránh được thở dài, lẩm bẩm nói: "Nhớ quá rõ cũng không phải chuyện tốt.”

Thậm chí, hắn còn nhớ rõ, ngày Vọng đô diễn ra binh biến, nàng khóc, hai hàng nước mắt trong suốt thi nhau chảy xuống, lướt qua má nàng, chầm chậm rơi xuống đất.

Tất cả mọi thứ đều được hắn ghi nhớ trọn vẹn, không sót một chút nào.

Hắn luôn sợ hãi, trong lòng không thể an, đêm đêm mất ngủ, mọi dấu vết năm xưa đều còn đó...

... gần như là ám ảnh hắn...

Tuyên Giác lại đưa mắt nhìn tuyết rơi cuồn cuộn bên ngoài một lát, mới chậm rãi khép cửa sổ lại.

Lông mi hắn rũ xuống, nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, lúc sau mới chậm rãi đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn.

Năm ngày sau, đoàn người của Tuyên Giác rời khỏi Mông Châu, đi nửa đường đến Tương Dương.

Trên đường tuyết rơi rất lớn cho nên rất khó đi, càng hỏng hơn nữa là vết thương của Tuyên Giác bị nhiễm trùng, cả người nóng lên, lần nữa hôn mê.

Tuyên Giác sốt cao không hạ, trên trán nóng bỏng.

Lan Mộc gấp như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể cưỡng ép bắt đại phu đi theo đoàn người chữa trị cho Tuyên Giác. Vân thủ lĩnh cũng khoanh tay nhíu mày, "Chậc" một tiếng, hạ lệnh đi nhanh, phải mau chóng hồi kinh.

Nếu cứ trì hoãn ở đây, vừa gió, vừa tuyết, đã vậy y thuật của đại phu cũng không phải tốt nhất, rất dễ xảy ra án mạng.

Vân thủ lĩnh lo lắng, cho người cấp báo tình hình về kinh. Cùng lúc đó, một mật thư được ám vệ ra roi thúc ngựa đưa đến Bách Việt.

Trong ngự thư phòng, đương kim thánh thượng sắc mặt âm trầm đọc chiếu báo, sau một lúc lâu, không nói một lời, hung hăng đạp ngã ngự bàn. Tấu chương, giá sách, bút, trà trên bàn văng khắp nơi trên mặt đất.

Cung nhân sợ hãi quỳ đầy cả phòng, chỉ hận mình không thể nhỏ lại, hoặc tìm một cái lỗ chui xuống, tránh lửa giận của Đế vương. Tạ Sách Đạo lạnh lùng nói từng câu từng chữ: "Bọn chúng muốn làm phản rồi!”

Ở Bách Việt, Tạ Trị đang mặt trải nghiệm cuốc cỏ đào đất, mặt mày đều lấm lem. Hắn đưa tay nhận khăn vuông, "A" một tiếng, hỏi ám vệ: “Mật báo kinh thành, nói cái gì?”

Mấy thuộc hạ của Tạ Trị sau khi xem mật thư, đều trầm mặt, cau mày nói: "Bọn chúng cũng quá hung hăn, ngang ngược rồi.”

Tạ Trị gấp thư lại, ném cuốc trong tay đi, xoay người trở về doanh trướng, nói: "Bảo Cố Minh tới đây. Cô có việc thương thảo.”

Trong lúc khắp nơi nổi lên hỗn loạn, thì có một cỗ xe ngựa đang chậm chạp chở kẻ chủ mưu hồi kinh.

Đêm tuyết trăng lại đặc biệt sáng tỏ, ánh trăng trong trẻo như nước.

Lan Mộc đã sớm đi trước một bước, đi gặp Tề Nhạc, hai người hai ngày trước đã đến biệt trang chuẩn bị.

Xe ngựa vừa đến, Tề Nhạc và Lan Mộc liền vội vàng đưa người xuống, cẩn thận thử nhiệt độ trán Tuyên Giác, phát hiện vẫn còn đang nóng như lửa, cả hai người gấp đến độ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nghĩ thầm: Rốt cuộc là bị làm sao, trên đường đi, tất cả mọi người đều cố gắng cẩn thận trông coi, Tuyên Giác cũng không nhiễm phong hàn, sao cứ sốt mãi không lui?

Bạch Đường cũng ở đây, vô cùng lo lắng bất an, nhưng ngoài mặt vẫn đang cố gắng trấn định, sắp xếp đâu vào đấy, sai người sắc thuốc, lại đưa đại phu đến chuẩn trị.

Bận rộn đến nửa đêm, mới có thể nghỉ ngơi. Bạch Đường đi đến cửa chính, đang chuẩn bị khóa lại.

Đây là biệt viện riêng của Tề gia ở kinh thành, kiến trúc bên trong rất tinh tế, mang hơi thở của sông nước Giang Nam.

Bỗng nhiên, Bạch Đường nghe thấy tiếng vó ngựa phía xa. Hắn hơi sửng sốt, ngưng thần nhìn kỹ, nơi đầu ngõ phía xa, có người đang phóng ngựa đến. Hãn huyết bảo mã phi nhanh như gió, nháy mắt đã đến trước mắt Bạch Đường.

Tạ Trùng Tự xuống ngựa, đem dây cương ném cho Bạch Đường, nói: "Làm phiền.”

Sau đó lại hỏi: "Người đâu?”

Bạch Đường vẫn còn đang ngơ ngác, “???”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi