SONG TRÙNG


Tuy biết chắc chắn Mặc Bắc Hàn đang nói dối, nhưng Kỷ Thần Hi cũng không muốn tra hỏi nữa.

Không hiểu sao cô luôn cảm thấy, mọi người xung quanh đều không muốn cô nhớ lại chuyện của năm năm trước.
Dường như đó chính là khoảng thời gian đen tối mà không một ai muốn nhắc đến và cô là người không nên nhớ đến nó nhất.
Nếu nói cô không tò mò thì chính là nói dối, nhưng mọi người đều cảm thấy yên lòng khi cô quên đi, thì chắc chắn điều đó sẽ làm cho cô tổn thương.
Đã thế thì...cô sẽ không tìm hiểu về nó nữa, ít nhất không khiến cho anh trai cô thêm phiền lòng và anh chồng tảng băng của cô phải dùng ánh mắt lạnh lẽo kia để đe doạ vị Thủ Trưởng quân khu của một Nước như Thủ Trưởng Mặc.
Kỷ Thần Hi trong lòng đầy ý nghĩ sâu xa nhưng vẫn mỉm cười quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Bảo bảo, khiến anh chịu thiệt rồi...thật xin lỗi, em không nhớ vì sao hôm đó em lại không đến, nhưng em có thể khẳng định, từ đầu đến cuối người em yêu chỉ có mình anh!"
Nghe thấy lời nói đầy chân thành từ cô gái nhỏ, trái tim của Tịch Cảnh Dương như đang tan chảy.


Phải, bốn ngày đợi chờ dưới mưa tuyết lạnh thấu sương, hay năm năm ròng rã tìm kiếm trong vô vọng, tất cả mọi thứ anh làm, anh đều sẽ không hối hận.
Bởi vì sao ư? Vì từ đầu đến cuối, ngay khoảng khắc lần đầu gặp mặt cô đến hiện tại, người khiến anh rung động, khiến anh biết tình yêu là gì, chỉ có duy nhất một mình cô và vĩnh viễn về sau cũng sẽ chỉ có mình cô.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần cô vẫn ở cạnh anh, anh đều nguyện ý làm mọi thứ vì cô.
"Tiểu Hi, em không cần phải xin lỗi, anh chưa từng trách em, có trách, phải trách anh đã không đợi đến khi em đến..."
Ánh mắt Kỷ Thần Hi bỗng rưng rưng, vì sao chứ? Rõ ràng cô là người có lỗi mà, nhưng anh ấy lại nhận hết trách nhiệm về mình.
"Bảo bảo..."
"Đủ rồi!" Mặc Bắc Hàn không nhịn được nữa phải lên tiếng.

Anh thật sự không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa!
Tịch Cảnh Dương đầy lạnh lùng quay sang nhìn anh, còn đâu ánh mắt thâm tình ấm áp vài giây trước?
"Cậu có thể đi được rồi, không tiễn!"
Mặc Bắc Hàn giơ hai tay lên đầu hàng:"Được được, tôi đi, hai người cứ tiếp tục ở đây anh một câu em một câu đi, nhưng nhớ, tôi cần một lời giải thích từ cậu đấy!"
Nói xong không đợi Tịch Cảnh Dương trả lời thì anh đã phi như bay đến thang máy để bỏ chạy, chứ cứ đứng ở đó anh sợ mình không bị hàn khí của hai người họ bức chết thì cũng bị nghẹn thức ăn cho chó mà chết thôi!
"Anh ta thật sự là Thiếu Tướng Nước Z sao?" Kỷ Thần Hi đầy nghi ngờ mà lên tiếng hỏi.


Tịch Cảnh Dương nghe thấy không nhịn được mà phụt cười:"Cậu ta chỉ nghiêm túc trong công việc thôi.

Còn bình thường, so với Cảnh Đăng...còn trẻ con hơn."
Kỷ Thần Hi liền gật đầu tán thành:"Đúng thật là thế..."
Tiếp sau đó, hai người cùng nhau đến trước phòng phẫu thuật để chờ đợi.

Lần phẫu thuật này, Kỷ Thần Hi cũng không lấy làm lo lắng lắm, vì trước khi phẫu thuật, Evan đã khẳng định với cô, tình trạng của Mộ Lão không quá tệ, chẳng qua là những tên bác sĩ ở đây quá bất tài nên mới làm quá nên như thế.
Vậy nên Evan dám chắc chắn hai trăm phần trăm sẽ khiến cho Mộ Lão bình phục, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn cả trước lúc phẫu thuật.
Sau gần ba mươi phút chờ đợi, thì gia đình của Mộ Vu đã trở lại.


Lần này gương mặt của Mộ Vu xám xịt, đi phía trước mà không thèm quan tâm hai mẹ con phía sau.
Mộ Nguyệt Vũ thì với đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, đặc biệt hai bên má có chút sưng tấy đang khập khiễng được mẹ cô ta dìu đi.
Còn tên Lục Tư Minh kia, ắt hẳn không mời được người đến phẫu thuật nên tự ái hay nhìn thấy bộ mặt khác của Mộ Nguyệt Vũ nên sợ hãi mà bỏ chạy mất hút rồi.
Vừa trông thấy Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, đáy mắt của Mộ Nguyệt Vũ liền hiện lên kia ác độc, cô ta đẩy cánh tay của mẹ mình ra rồi tiếp tục châm biến.
"Em gái, em tự tiện tìm một tên nhóc đến giả mạo người của hoàng gia Nước R, chắc cũng sẵn sàng để gánh chịu hậu quả rồi chứ?"
Mộ Vu nghe thấy đứa con gái ngu ngốc của mình lại không biết sống chết đi nói vị kia là giả, thì trong lòng lại dâng trào lên cơn phẫn nộ.
"Mày câm miệng cho tao! Ngài Kỷ chính là bác sĩ thân cận của hoàng gia Nước R, bao nhiêu năm qua chỉ có những nguyên thủ của các quốc gia lớn mới mời được Ngài ấy đến để chữ bệnh! Con ngu như mày còn muốn gây thêm phiền toái gì cho tao nữa vậy hả!"
Mộ Nguyệt Vũ ấm ức lên tiếng:"Cha! Sao cha lại hồ đồ như thế? Chỉ dựa vào mấy cái văn kiện dễ dàng làm giả đó lại đi tin tưởng tên kia có thân phận cao quý sao? Rõ ràng đó là âm mưu của Mộ Nhược Vi và tên dã nam nhân của cô ta, họ muốn hại chết Ông Nội để độc chiếm tài sản của Mộ Gia ta mà!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi