SONG TRÙNG


Mộ Vu tức giận ôm lấy ngực trái của mình, ông ta cũng không biết rốt cuộc bản thân đã tạo cái nghiệp gì mà hai đứa con gái của ông đều chẳng ra gì.
Ban đầu Mộ Nguyệt Vũ vẫn còn ngoan ngoãn, giỏi giang làm ông cảm thấy tự hào, nhưng càng lúc cô càng làm ông cảm thấy thất vọng không thôi.
"Mày..."
Thời Thị quá rõ hôm nay Mộ Nguyệt Vũ đã bị đả kích quá nhiều nên tinh thần cô ta có chút loạn, bà ta liền chạy đến kéo tay của Mộ Vu khuyên ngăn.
"Ông bình tĩnh lại đi! Không thể trách Tiểu Vũ được, con bé cũng chỉ lo lắng chúng ta bị lừa mà thôi.

Nếu ông muốn trách thì phải trách đứa con gái kia của ông, không biết từ đâu dẫn đến một kẻ lai lịch bất minh kia kìa!"
"Bà câm miệng đi! Hai mẹ con các người! Mau cút về nhà cho tôi! Đừng ở đây gây hoạ nữa!"
Mộ Vu tức giận quát lên.

Hiện tại ông cảm thấy đau đầu không thôi.


Một đứa con gái không hiểu chuyện thì thôi đi, giờ đến vợ của ông ta cũng ngu ngốc đến vậy.
"Thật ồn ào." Kỷ Thần Hi vẫn đang cùng Tịch Cảnh Dương yên tĩnh ngồi trên ghế để chờ đợi kết quả phẫu thuật, nhưng cuộc cãi vã không hồi kết của gia đình ba người khiến cô cảm thấy rất phiền nên đã buộc miệng lên tiếng.
Ngay khi Kỷ Thần Hi vừa cất tiếng, Mộ Nguyệt Vũ liền quay sang nhìn cô một cách đầy thù hận.

Cô ta căm hận Kỷ Thần Hi đến mức thấu xương.
Cũng chỉ vì Kỷ Thần Hi mà hôm nay cô ta bị xấu mặt với Lục Tư Minh và rất nhiều người khác, không chỉ vậy con thể hiện ra con người thật của mình trước mặt bọn họ.

Cô ta hiện tại chỉ hận không thể lập tức lao đến để xé xác Kỷ Thần Hi thành trăm mảnh.
Tuy nhiên, cũng nhờ câu nói đó của Kỷ Thần Hi mà Mộ Nguyệt Vũ đã lấy lại bình tĩnh.

Do sự áp bức từ người đàn ông bí ẩn cạnh Kỷ Thần Hi và sự xuất hiện của kẻ tự xưng là người của hoàng thất R Quốc kia, đã khiến cô phút chốc cảm thấy bất an mà hành động quá khích.
Cô ta không ngờ rằng người như Kỷ Thần Hi sẽ quen biết được nhiều đại nhân vật đến như thế.

Cô ta sợ hãi cảnh bản thân bị Kỷ Thần Hi dẫm đạp dưới chân.
Nhận ra vấn đề, Mộ Nguyệt Vũ cố gắng vớt vát lại hình tượng trước mặt Mộ Vu.

Tuy gương mặt càng lúc càng sưng, nhưng cô ta cố nén nước mắt lại rồi nhỏ giọng nói.
"Cha...xin lỗi, cũng vì con suy nghĩ quá nhiều...nếu...nếu em gái có thể cứu được Ông Nội thì tốt rồi..."
Mộ Vu nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ đã quay lại dáng vẻ bình thường nên cơn giận trong người ông cũng đã vơi đi được phần nào.

Ông đưa tay phất phất ra hiệu cho hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ mau rời đi.
"Con với mẹ con về nhà trước đi.


Dù sao con cũng là minh tinh, để bọn phóng viên chụp được lại đến đây gây phiền phức nữa!"
Mộ Nguyệt Vũ khẽ ngước nhìn Kỷ Thần Hi một cái, cũng không biết cô ta nghĩ gì trong đầu, lại nở một nụ cười vô cùng độc ác.

Cô ta quay sang nói với Mộ Vu:"Được...vậy con về trước, nếu Ông Nội có chuyển biến gì, hãy gọi cho con ngay đấy..."
Nói xong cô ta kéo tay mẹ của mình rời đi.
Kỷ Thần Hi khá ngạc nhiên khi Mộ Nguyệt Vũ bị đả kích liên hoàn như thế vẫn còn thể ổn định lại trạng thái nhanh đến vậy, mà còn đồng ý rời đi.
Tuy nhiên, dù chỉ là một khoảng khắc vô cùng nhỏ, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nhìn thấy ý trả thủ từ trong đáy mắt của Mộ Nguyệt Vũ.
Khoé môi cô khẽ nhếch lên rồi quay sang thì thầm vào tai của Tịch Cảnh Dương.

Khi nghe thấy những gì cô nói, anh nghiêng người nhìn cô đầy ý tứ sâu xa.
"Không nghĩ tới...em cũng chơi ác đến thế."
Kỷ Thần Hi cười mỉm:"Học từ anh đó, dù sao cũng là cô ta gây hấn trước."
"Nhưng sao em dám khẳng định cô ta sẽ làm như thế?"
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn ánh đèn vẫn sáng trước phòng phẫu thuật rồi nói:"Không dám khẳng định chắc chắn...tuy nhiên, ngoại trừ việc đó, cô ta cũng chẳng còn cách nào để trả thù em cả."
Tịch Cảnh Dương khẽ gật gù tán thành:"Thật sự không cần anh ra mặt sao?"

Kỷ Thần Hi lắc đầu:"Giết gà thôi mà, không cần dùng đến đại đao phiên bản pro max như anh.

Chiến trường lần này là của em và Tịch Cảnh Đăng, cứ để em và cậu ta quẩy nát hotsearch đi."
Tịch Cảnh Dương khẽ xoa nhẹ đầu cô rồi mỉm cười:"Đúng là nhóc con nghịch ngợm.

Nhớ chú ý an toàn, việc còn lại cứ tin tưởng ở anh."
Kỷ Thần Hi ngoan ngoãn gật đầu:"Em biết rồi, anh cứ yên tâm!"
Nói xong Tịch Cảnh Dương liền đứng dậy, dặn dò cô một số điều cần phải lưu ý, sau đó rời đi.

Bởi vì sân khấu sắp tới không có phần của anh, anh cũng có thể tạm thời lui một bước để giải quyết triệt để chuyện của bản thân anh.
Kỷ Thần Hi nhìn bóng lưng đã rời đi của Tịch Cảnh Dương thì liền trở về dáng vẻ lạnh như băng, cả người đều toát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta phải tự giác mà tránh xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi