SONG TRÙNG


Nhìn thấy Châu Thừa Nhậm bảo vệ Mộ Nhược Vi như vậy, Tống Ngọc Linh càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, liền hừ lạnh một cái, nhìn về Mộ Nhược Vi đầy khiêu khích.
"Thầy Châu, sao thầy lại bảo vệ cô ta như vậy, dù là lí do gì đi nữa thì cô ta tuyệt đối không thể thi được với thành tích như thế.

Đến là học tỷ thiên tài như chị Nguyệt Vũ thì tổng sáu bài thi cũng chỉ được 743 điểm, sát lập nên kỷ lục không thể phá vỡ của Trường Số 1."
Sau đó Tống Ngọc Linh quay lại nhìn Châu Thừa Nhậm với ánh mắt nghi ngờ rồi tiếp tục lên tiếng.
"Hay là cô ta đã cùng thầy làm gì đó, để thầy bảo vệ cô ta như thế?"
Những lời nói tố giác rõ ràng như vậy, làm sao Châu Thừa Nhậm không nhận ra, chỉ còn thiếu điều nói thẳng ra là do chính Mộ Nhược Vi ngủ với ông để có được đề thi trước.
Ông tức giận đập bàn đứng phất dạy, tay không ngừng run rẫy vì không tin được học trò của mình lại có những suy nghĩ dơ bẩn như thế, ông đưa đôi tay không ngừng run của mình chỉ về phía Tống Ngọc Linh lắp bắp nói.
"Em...em...sao em dám...!!!"
Tình hình ngày càng mất kiểm soát, đến chính Châu Thừa Nhậm cũng không biết phải giải quyết thế nào, thì Tống Ngọc Linh lại bước lên bục giảng lớn tiếng nói.
"Nếu thầy Châu đã không cho chúng em câu trả lời thoả đáng, vậy em sẽ gọi thầy hiệu trưởng đến đây để phân xử cho chúng ta.


Cũng đã đến lúc thanh lí một vài thành phần làm xấu đi hình ảnh của Trường Số 1 rồi!"
Châu Thừa Nhậm nhìn về phía cô gái vẫn chưa nói lời nào từ nãy đến giờ, cô vẫn ngồi đó, vẫn nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, tưởng chừng như những việc đã xảy ra là không hề liên quan gì đến cô.
Nhưng trong lòng ông biết rõ, lần này cô xong rồi.

Thầy hiệu trưởng mà Tống Ngọc Linh nhắc đến chính là Tống La, cũng là cha của Tống Ngọc Linh.
Đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía con gái mình để chèn ép cô.
Dù cô vào được Trường Số 1, cũng là do ông nội cô đã đánh tiếng với Tống La, nhưng tình hình như hiện tại, thì cho dù là ai cũng không giúp cô được nữa rồi.
Hơn mười phút sau, một gã vừa lùn vừa béo, cùng với một cô gái toàn thân che chắn rất kỹ như một minh tinh, cùng bước vào lớp.
Đến khi cô gái kia vừa cởi khẩu trang ra thì trong lớp bắt đầu nhốn nháo lên, vì họ nhận ra người đeo khẩu trang chính là ngôi sao đang nổi gần đây, cũng là học thần truyền kỳ của Trường Số 1 - Mộ Nguyệt Vũ.
Cô ta bước vào lớp cùng với Tống La - hiệu trưởng của Trường Số 1.

Vừa vào lớp thì cô ta đã lễ phép tiến đến bên Châu Thừa Nhậm cuối chào một cái.
"Chào thầy Châu!"
Gương mặt xinh đẹp, được trang điểm nhè nhẹ cùng với cách hành xử tinh tế, cô ta như đã trở thành nữ thần của tất cả nam sinh trong lớp, thậm chí còn có nam sinh huýt sáo gọi "Mộ nữ thần".

Châu Thừa Nhậm gật đầu một cái với cô, ông cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Mộ Nguyệt Vũ.

Vào năm trước khi cô ta chỉ mới 17 tuổi đã thi vượt lớp vào Đại Học A với thành tích cao nhất trong lịch sử.

Trở thành truyền kỳ của Trường Số 1, đã thế hiện tại cô còn là minh tinh nổi tiếng trên mạng.


Một người như cô, sao lại xuất hiện ở đây?
Thấy được vẻ ngạc nhiên của ông, Mộ Nguyệt Vũ khẽ mỉm cười giới thiệu:"Thưa thầy, em là chị của Tiểu Vi!"
Ngoại trừ Tống Ngọc Linh và thầy hiệu trưởng đã biết trước ra, thì đa số mọi người còn lại trong lớp đều rất bất ngờ.
"Nữ thần học bá lại là chị của đệ nhất học tra sao?"
"Vậy cái người gian lận kia là em gái của nữ thần?"
Hàng loạt tiếng xì xào vang lên, không ai ngờ được làm sao hai người đối lập như vậy lại là chị em được.
Lúc này học chỉ nhớ đến dáng vẻ xấu xí, nhếch nhác của cô để đem đi so sánh với nữ thần của họ.

Nhưng không ai để ý rằng với ngoại hình như hiện tại thì cô có thể vượt xa mười con phố so với Mộ Nguyệt Vũ rồi.
Sự xuất hiện của Mộ Nguyệt Vũ cuối cùng cũng đã kéo được tầm mắt của Mộ Nhược Vi từ ngoài cửa sổ về lại lớp học.

Ngôn Tình Hay
"Chị của tôi? Cô xứng sao?"
Thanh âm trong trẻo vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vừa phát ra âm thanh đó.


Thứ họ thấy đó chính là một gương mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt đen lấy như phát ra ánh sáng long lanh khiến người ta siêu lòng.
Cô hơi tựa người vào ghế nghiêng ra phía sau, gương mặt xinh đẹp được thế mà ngẩng cao lên, cùng với nụ cười tà mị như ác quỷ giữa chốn thiên đường.

Cô nhẹ nhàng nói thêm vài câu nữa.
"Nếu chó mèo gì cũng có thể làm chị tôi, vậy thì tôi chết chắc rồi, chết vì nhục!"
"À mà xin lỗi, so sánh cô với chó mèo đúng là không nên.

Tụi nó mà biết chắc sẽ buồn lắm."
Cả lớp:"..."
Lời cô nói chẳng khác gì "Mộ nữ thần" của họ, đến chó mèo cũng không bằng?
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi