SONG TRÙNG


Hai bàn tay của Mộ Nguyệt Vũ nắm chặt, móng tay được trang trí tinh xảo giờ đây như muốn đâm thủng lòng bàn tay.

Tuy nhiên cô ta vẫn giữ vững vẻ dịu dàng, thánh thiện của mình.
"Tiểu Vi, em đang nói gì vậy?"
Không đợi Mộ Nhược Vi trả lời, cô ta quay sang nói tiếp với Tống La.
"Thầy Tống, chuyện lần này là do em không tốt, vẫn mong thầy bỏ qua cho Tiểu Vi, em sẽ lập tức làm đơn chuyển trường cho em ấy."
Cô ta như đang nhận hết mọi tội lỗi về mình, nhưng lại góp phần khẳng định Mộ Nhược Vi thật sự gian lận.
"Cô nghe không hiểu tiếng người à? Cô nghĩ cô đủ tư cách quyết định thay tôi?"
Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của cô gái xinh đẹp ban nãy dường như đã hoàn toàn biến mất.

Giờ đây chỉ còn sự nghiêm nghị, lạnh lùng như một vương giả chân chính đang thẩm vấn một thường dân.
Làm sao Mộ Nguyệt Vũ có thể chịu được sự áp bức này từ Mộ Nhược Vi.


Rõ ràng cô ta mới chính là tiểu thư Mộ Gia chân chính được mọi người công nhận.

Là viên ngọc quý được mọi người nâng niu chiều chuộng.
Còn Mộ Nhược Vi chỉ là một tạp chủng của tiểu tam, một con vịt xấu xí, một ả tiện nhân hèn mọn, cô ta có tư cách gì mà dám nói với cô như vậy.
Cũng không biết cô ta đã ôm được đùi của lão già nào, mà khí chất trên người đúng là có chút thay đổi.

Nhưng như vậy đã sao, cô hoàn toàn có cách đạp cô ta dưới chân mình vĩnh viễn.
"Tiểu Vi, chị biết em tự ti khi không thể vượt qua chị, nhưng gian lận là không tốt.

Phải là do chị sai, nhưng em cũng cần phải nói một lời xin lỗi với mọi người chứ!"
Mộ Nguyệt Vũ thầm cười lạnh, bát nước bẩn này, dù cô ta có muốn chối thế nào cũng sẽ đổ lên người cô mà thôi.

Dù gì cô tin chắc với thành tích đội sổ nhiều năm của Mộ Nhược Vi, tuyệt đối không thể làm được như vậy, chưa kể cả một thiên tài như cô còn không thể thì làm sao cô ta có thể?
Cô ta tốn nhiều công sức như vậy mới có thể đuổi con tiện nhân đó đến nước R.

Cứ tưởng cô ta sẽ chết mất xác ở đó, nào ngờ sau vài tháng trở về, thì cô đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí khi cô muốn thăm dò thì cũng không có khả năng, cô ta đã dọn khỏi Mộ gia.
Cô cũng đã cho người điều tra, nhưng hoàn toàn không tra ra được điều gì đã xảy ra trong vài tháng đó, hành tung của cô ta khi về nước cô cũng không thể nắm bắt.

Làm sao cô có thể chịu được con rối để cô nâng cao vị thế của mình ngày càng không thể khống chế được, chính vì vậy cô chỉ có thể hủy hoại con rối đó.
Châu Thừa Nhậm thật không hiểu, người ngoài như bọn họ có thể không tin Mộ Nhược Vi, nhưng làm sao một người chị như Mộ Nguyệt Vũ lại luôn
khẳng định em mình gian lận chứ.
Ông cũng rất bất ngờ trước thái độ của Mộ Nhược Vi, một cô gái trầm mặc hướng nội luôn mặc kệ người ta bắt nạt mà không dám phản kháng, ấy thế mà hôm nay lại nói những câu khiêu khích như vậy.


"Tiểu Vũ, em có hiểu lầm gì không? Tiểu Vi thật sự không phải người như vậy!
Lời khẳng định của Châu Thừa Nhậm khiến Mộ Nguyệt Vũ hơi nghiến răng, ông ta thế mà lại bênh vực con tiện nhân đó, chắc hẳn nó cũng đã ngủ với ông ta hay gì rồi.
"Thầy Châu, mặc dù Tiểu Vi không tốt, một phần là lỗi của em đã không chăm sóc tốt cho em ấy, nếu cái em ấy cần là cái danh tiểu thư của Mộ gia, vậy em sẽ nhường cho em ấy mà.

Em ấy không cần dùng mọi cách để cướp đoạt nó như vậy!"
Mộ Nguyệt Vũ nói với vẻ yếu đuối, đôi vai gầy run lên, như tất cả đều là do Mộ Nhược Vi bắt nạt cô ta, nhưng cô ta sẵn sàng nhường lại hết tất cả cho em gái mình.
Phía dưới có người đã chú ý đến câu "danh tiểu thư Mộ gia" của cô mà bắt đầu bàn luận.
"Lúc nãy cậu nghe Mộ nữ thần nói không, chẳng phải hai người họ là chị em à? Sao lại nói là cần danh xưng tiểu thư của Mộ gia?"
"Đúng vậy cả hai người họ đều họ Mộ, nhưng hình như Mộ Nhược Vi không được Mộ gia công nhận thì phải?"
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Tống Ngọc Linh lại tiến lên an ủi Mộ Nguyệt Vũ, đồng thời cố tình nói lớn để cả lớp cùng nghe.
"Chị Tiểu Vũ, người như Mộ Nhược Vi làm sao có thể so sánh với chị.

Cô ta chỉ là con của ả tiểu tam mà thôi, làm sao so sánh với đại thiểu thư danh chính ngôn thuận như chị.

Còn nữa cô ta nói không xứng, đúng thật là không xứng! Một đứa con của tiểu tam như cô ta làm sao xứng làm em gái chị được!"
Mọi người trong lớp như phát hiện ra bí mật động trời gì đó mà tiếp tục không ngừng xôn xao.


Mộ Nguyệt Vũ cười thầm và thầm khen Tống Ngọc Linh.
Lúc này Tống La cũng không nhịn được mà phải lên tiếng.
"Một học sinh bại hoại như em, Trường Số 1 thật sự không giữ được nữa, lập tức gọi phụ huynh em đến đây cho tôi, còn không thì lập tức rời khỏi trường cho tôi!"
Ông ta thừa biết cô chắc chắn không thể gọi ai đến được, vì mẹ cô ta đã chết, cha cô ta Mộ Nghiêu thì chưa từng quan tâm đến cô.

Ông ta cũng chỉ nể tình Mộ lão gia tử mới cho cô ta vào Trường Số 1 này.

Nhưng hiện tại lão gia tử bệnh nặng trên giường, cũng chẳng thể đến đây giúp cô được.

Vậy nên cô chỉ có một con đường duy nhất đó chính là thôi học.
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi