Kỷ Dược Phàm lại im lặng một lúc lâu. Mà nói im lặng cũng không đúng, vì Kỷ Thần Hi vẫn nghe loáng thoáng âm thanh cậu ta đang nói chuyện với ai đó, dường như bên cạnh cậu ta còn có người khác.
Kỷ Thần Hi mặc kệ mà đặt điện thoại ở bên cạnh tủ đầu giường rồi tiếp tục ăn táo xem TV của mình, cô không có kiên nhẫn đợi cậu ta nói chuyện với người khác rồi mới quay qua trả lời cô.
Hình như bên kia đã trao đổi xong, nên từ điện thoại lại truyền đến giọng nói của Kỷ Dược Phàm:“Chị ở phòng bệnh nào thế?”
“VVIP2, có chuyện gì à? Hay cậu định đến thăm tôi? Nếu thế có thể ghé siêu thị mua hộ tôi quả dưa rang không?”
Khoé môi Kỷ Dược Phàm giựt giựt:“Tên họ Tịch đó để chị đói khát đến vậy à?”
“Tay tôi bị thương nhưng không phải là không đánh người được đâu.”
“…”
“Haiz, tôi không muốn phiền người của anh ấy thôi, dù sao cậu cũng đến thăm bệnh mà, vậy nha, tạm biệt.”
Lúc sau đó Kỷ Thần Hi cũng chán việc xem TV, cô lấy laptop mà Tịch Cảnh Dương đã chuẩn bị trước đó bắt đầu lên mạng xem tin tức.
Lần này cô không có hứng xem mấy drama hay những câu chuyện đom đặt với tên của cô trên hotsearch của Zbo nữa, mà chuyển vùng IP sang Nước W, một quốc gia nhỏ để truy cập vào hệ thống WHO.
Gần đây cô cứ có cảm giác Kỷ Hàn Phi đang che giấu gì đó, cô có linh cảm chuyện đó rất nguy hiểm nên anh không muốn cô nhúng tay vào, bởi vì hơn hết cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ nên không tránh khỏi những bất tiện, mà anh ấy cũng không muốn cô gặp nguy hiểm.
Kỷ Thần Hi dò một lượt trong danh sách vàng bị truy sát, bất đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
Top 10 người được nhận thẻ đen truy sát toàn cầu với số tiền vượt ngưỡng hai mươi chữ số không trong đơn vị tiền tệ có giá nhất thế giới.
Top 1, truy sát cấp SSS: Thủ lĩnh Hắc Diệm
Top 2, truy sát cấp SSS: Thủ lĩnh Zero
Top 3, truy sát cấp SSS: Cái đầu của hai đại boss cấp cao nhất A&D hoặc Sea
Top 4, truy sát cấp SSS: Thiếu đế R Quốc - Drake Gwyneth
Top 5, truy sát cấp SSS: Siêu hacker A.G
Top 6, truy sát cấp SS+: Bác học điên Paratolmos
Đó chỉ là mấy cái tên top đầu mà thôi, phía sau hai cái tên Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi cũng có phần, chẳng qua cấp độ truy sát không cao nhưng số tiền thưởng cũng không hề ít.
Vì lí do vì sao tên thật của cô và Kỷ Hàn Phi có tên trên bảng treo thưởng ư?
Chắc có lẻ vì mấy phát minh điên khùng của cả hai lúc còn học ở MIT, khiến cho bọn khủng bố chướng mắt muốn có độc quyền sở hữu nhưng cả hai đều từ chối, nên bọn chúng không ngại đôn tiền để đẩy lên của cô và Kỷ Hàn Phi lên bảng xếp hạng.
Cũng chính là kiểu không có được thì phải hủy hoại triệt để vậy.
Nhưng top 5 trong bảng đen những kẻ ai cũng muốn giết kia mới đáng bận tâm kìa.
Mấy cái áo giáp kia họ dùng để hoạt động trong thế giới ngầm nên không tránh khỏi truy sát thì đúng rồi, nhưng thế quái nào đến Thiếu đế của R Quốc cũng có kẻ bỏ tiền muốn truy sát thế kia?
Kỷ Thần Hi còn đang rối não với đống sự kiện xung quanh thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô nhìn đồng hồ bên góc phải của máy tính, hai mươi phút kể từ khi cô cúp máy, tên em họ này cũng tốc độ lắm ấy chứ.
“Vào đi cửa không khoá.”
Kỷ Thần Hi từ tốn gập máy tính lại đặt về vị trí cũ sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, mấy giây sau đó cô ngẩng người không nói nên lời.
Một gương mặt già nua đầy những nếp nhăn do năm tháng, nhưng cũng không che mờ đi được vẻ uy nghiêm của một bật lão tướng.
Kỷ Dược Phàm cùng với một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá giống cậu ta cũng nhau đỡ lấy ông cụ đang không ngừng run lên mà chầm chậm bước lại phía giường bệnh của cô.
Quan hệ giữa Kỷ Dược Phàm và người đàn ông kia không cần nói thì cô cũng có thể biết, vậy thì ông cụ kia có lẽ nào…
Hai mắt ông cụ đỏ ngầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Kỷ Thần Hi cũng ngơ ngơ ngác ngác không biết phải chào hỏi thế nào, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc rối bời.
“Ra ngoài đi, để ta nói chuyện với con bé.” Giọng điệu của ông cụ có chút nghẹn ngào, Kỷ Dược Phàm và người đàn ông trung niên nhìn nhau một cái rồi cùng đi ra ngoài.
Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại cô và ông, ông cụ chống mạnh cây baton của mình xuống đất để giữ bình tĩnh cũng như ngăn cho hai tay mình không run lên nữa.
Giọng nói của ông vừa nghẹn ngào vừa trầm ấm hỏi cô:“Cháu biết ta là ai không?”
Có lẻ là cô đã biết cũng như chắc chắn suy nghĩ của mình, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, ngày cô nhận lại người thân lại là trong hoàn cảnh này.
Nhìn thấy cô không trả lời, rồi lại nhìn đến lớp băng gạc trên tay cô, ông cụ xiết chặt cây gậy trong tay, giọng điệu có chút tự trách:“Đều là lỗi của ta, nếu ta không chần chừ mà trực tiếp đi tìm cháu luôn là được rồi, ít ra cháu sẽ không bị thương thế này.”