SONG TRÙNG

Kỷ Thần Hi biết bản thân đã cược đúng, những dự định của cô đều có thể thuận lợi được tiến hành. Thế nhưng, đối diện với người gọi là ông ngoại lần đầu tiên gặp mặt này, cô cũng không tránh khỏi bối rối.

Ví dụ như…cô nên gọi ông là gì đây? Ông ngoại sao? Thế thì ông ấy có nghĩ cô đến Kỷ Gia là có mục đích từ trước không? Liệu ông có nghĩ cô là cô gái tâm cơ? Dù đúng thật là cô có chút chút giống vậy, nhưng ấn tượng đầu tiên trong mắt người nhà lần đầu gặp không thể xấu như thế được.

“Lão tướng quân…bị thương đều là do cháu gây chuyện thị phi, không liên quan gì đến ngài hết, ngài không cần phải tự trách.”

Trái ngược với suy nghĩ của Kỷ Thần Hi, ba chữ ‘lão tướng quân’ kia cùng với giọng điệu khách khí có đôi phần xa cách, khiến cho Kỷ Lão có chút thất vọng và buồn bã.

“Tay cháu bị bỏng có nặng không? Có để lại sẹo không? Hay là chúng ta đến bệnh viện quân y nhé, ở đó điều kiện tốt hơn ở đây rất nhiều.”

Đối diện với sự nhiệt tình và quan tâm từ Kỷ Lão, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút khó xử, khéo léo từ chối:“Cháu không sao đâu ạ, ở đây cũng rất tốt, bác sĩ cũng bảo chỉ cần bôi thuốc đúng giờ thì sẽ không để lại sẹo.”

Kỷ Lão gật gật đầu:“Vậy thì tốt…”

“Lão tướng quân, hôm nay ngài đến đây…chắc không phải chỉ vì vết thương trên tay cháu thôi đúng không?” Ánh mắt có chút đau thương của Kỷ Lão cứ chăm chú quan sát cô, khiến cô hơi ngượng ngùng mà lên tiếng hỏi thẳng.

Kỷ Lão không trả lời, ông hỏi lại cô:“Mắt của cháu…không phải màu đen đúng chứ?”

Mọi thứ trên người cô đều giống như người vợ quá cố của ông, chỉ trừ mái tóc màu trắng bạch kim kia. Đương nhiên ông biết, biểu tượng đại diện cho dòng máu cao quý nhất R Quốc, không chỉ là màu tóc không thể nào nhuộm được bằng cách bình thường kia.

Kỷ Lão là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của cô, vì thế Kỷ Thần Hi cũng chẳng có lí do gì để giấu giếm với ông cả.

Cô gái khẽ mỉm cười, nhắm chặt mắt, mấy giây sau cô từ từ mở mắt ra rồi ngẩng đầu như ông cụ:“Thứ ngài nói đến…là đôi mắt này, đúng chứ?”


Kỷ Lão ngẩn người, hốc mắt ngấn nước giờ đây tuôn ra không ngừng, ông kích động đến nổi bật dậy ôm chầm lấy Kỷ Thần Hi.

“Là cháu…đúng thật là cháu…cháu gái nhỏ đáng thương của ta…đều là ông ngoại không tốt…đều là lỗi do ông…”

Kỷ Thần Hi có thể cảm nhận được, một mảng áo bên vai trái của cô đã ướt đẫm, nhưng cô không đẩy ông cụ ra, mà vỗ vỗ lưng ông an ủi.



Có thể nói những người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm như cô, có thể là may mắn cũng có thể là vận rủi.

Bởi vì nếu không bị tác động mạnh dẫn đến mất trí nhớ như hiện tại, thì những gì cô từng nhìn thấy qua đều sẽ như một cuộn phim mãi mãi lưu trữ trong bộ não, kể cả những ký ức hỉ nộ ái ố, những ký ức muốn nhớ muốn quên thì cả đời cũng không thể quên được.


Năm đó, khi hay tin cô và Kỷ Hàn Phi gặp tai nạn trên biển, bệnh tim của ông cụ đã tái phát, lần đấy mạng sống của ông còn ngàn cân treo sợi tóc hơn cả cô và Kỷ Hàn Phi.

Trước lúc cô và Kỷ Hàn Phi khởi hành đến Nước Z, ông cụ đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho hai đứa cháu chưa một lần gặp mặt. Ông còn lo lắng hai anh em cô không quen thuộc với điều kiện sống mới, mà còn tận tâm chuẩn bị một khu vườn đầy hoa thủy tiên xanh - quốc hoa của R Quốc.

Ngày hôm đó, từ khi còn rất sớm, ông đã nôn nóng đến sân bay để chờ, chỉ thiếu việc tự mình mua vé máy bay đến R Quốc để đón hai anh em cô.

Nhưng mọi việc nào thuận lợi như thế.

Vừa nhận tin dữ thì ông cụ cũng lên cơn đau tim mà nằm viện suốt hai tháng trời.

Trong suốt thời gian đầu cô và Kỷ Hàn Phi không tài nào thông báo bình an đến người nhà. Cha cô cùng ông cụ đã huy động lượng lớn cảnh vệ biển cùng với không quân để tìm kiếm trên biển, nhưng kết quả vẫn là con số 0.

Lần đấy vì tự trách khi không đảm bảo tuyến đường an toàn cho cô và Kỷ Hàn Phi đến Nước Z, ông cụ thất vọng từ bỏ mọi quyền lực của bản thân trong quân đội. Vì đối với ông, ngay cả người nhà còn không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ quốc gia.

Về sau khi biết được điều đó, cả cô và Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Hai người biết được mối quan hệ căng thẳng giữa ông cụ và mẹ mình, nhưng ông cụ vẫn bằng lòng thu nhận hai người trong lúc nguy hiểm nhất. Đã thế còn vì hai người mà từ bỏ mọi quyền lợi của một vị lão tướng có không ít công lao với tổ quốc.

Biết được chuyện đó Kỷ Thần Hi đã rất sốc, cô không thể hiểu được vì sao ông cụ phải làm đến mức đó chỉ vì hai đứa trẻ là con của người mà ông không muốn nhìn mặt. Cô không hiểu cũng chẳng cần phải hiểu, vì ông cụ là người thân của cô, cô nhất định sẽ báo hiếu với ông.

Người đối xử hết lòng vì mình thì hãy dùng tấm lòng chân thành để đáp trả.

Nếu những ký ức không mấy vui vẻ đó chẳng thể quên đi, vậy hãy ghi đè lên đó những kỷ niệm tốt đẹp.

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi