SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

Không khí có chút yên tĩnh. Lục Trường Sinh bắt đầu mải mê chơi đùa chiếc đèn lồng trong tay. Cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tần Lãnh khi nhìn vào bản thân.
   Phảng phất kìm lòng không đậu, hắn lại hơi cúi đầu, muốn hôn vào trên tóc y. Chỉ là ngay lúc này, một tiếng hô vang dội đã cắt đứt hết thảy.
   "Lục Trường Sinh!"
   Lục Trường Sinh kinh ngạc ngẩng đầu. Mà Tần Lãnh cũng lập tức đứng thẳng, tránh cho Lục Trường Sinh nhận ra dị dạng.
   Hàn Thiên từ đằng xa chạy tới, vô tình bắt gặp một màn này, con ngươi gần như đều sắp phun ra lửa, vội vàng lên tiếng cắt đứt.
   Mà nhìn thấy bản thân thành công ngăn cản Tần Lãnh hôn Lục Trường Sinh, hắn liền thở phào một hơi. May mắn, may mắn hắn tới đúng lúc. Nếu không, e rằng hắn sẽ phải hối hận suốt một thời gian dài.
   "Sư Đệ? Sao ngươi lại ở đây?" Nghi hoặc hỏi. Bất chợt, nhớ tới việc Hàn Thiên cho bản thân leo cây, Lục Trường Sinh trong nháy mắt liền nổi đóa. Một đường đi thẳng đến trước mặt Hàn Thiên, giơ lên nắm đấm.
   Một đấm này y là dùng trọn năm phần lực lượng, đấm thẳng lên trên bụng của Hàn Thiên.
   "Thối sư đệ, ngươi tìm chết!"
   'Phụt' Hàn Thiên ăn trọn một đấm này, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng gần như đều thắt lại với nhau. Run rẩy ôm lấy bụng, trực tiếp ngã quỵ trên đất, không khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.
   "Hàn Thiên!" Sững sờ nhìn Hàn Thiên đang co quắp trên đất, Lục Trường Sinh ngay tức khắc liền phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.
   Y là nghĩ rằng hắn sẽ né được, cho nên mới cố tình xuống tay nặng như vậy, cũng không lưu thủ. Nhưng ai ngờ rằng cái tên này lại không tránh không né, trực tiếp hứng trọn một đòn của y kia chứ?
   "Ngươi có sao không? Có cần ta mang ngươi đi tìm y sư..."
   "Sư Tỷ, ta không sao. Chỉ là khí huyết có phần cuộn trào mà thôi." Hàn Thiên lắc đầu an ủi Lục Trường Sinh. Nhưng bởi vì nói chuyện, cổ họng trong nháy mắt liền tanh nồng, lại có máu tươi theo khóe miệng chảy xuôi.
   Nhìn thấy bộ dạng cường trang trấn định của hắn, Lục Trường Sinh liền nổi giận :"Ngươi bị ngốc à, không biết tránh hay sao?"
   Không bị Lục Trường Sinh dọa sợ, trái lại, hắn còn vì sự quan tâm của y mà đáy lòng ấm áp. Gắng gượng nuốt xuống huyết tinh trong miệng, cười tươi.
   "Không phải. Ta chỉ là muốn cho ngươi đánh một trận để trút giận mà thôi."
   "Hiện tại có cảm thấy bớt giận hơn chưa? Ta xin lỗi vì đã tới trễ, để ngươi đợi lâu rồi." Hàn Thiên giữ lấy cổ tay Lục Trường Sinh, ánh mắt tha thiết nói :"Nếu ngươi vẫn còn tức giận, thì cứ tiếp tục đánh ta cho tới lúc hết giận đi."
   Lúc này, Lục Trường Sinh đã bị sự khác thường của Hàn Thiên làm cả kinh. Cái tên này ngày thường không phải rất ngông cuồng, cứng đầu hay sao? Hôm nay vì sao lại...ôn nhu như vậy chứ? Thậm chí còn chủ động để cho y đánh?
   Lục Trường Sinh dùng ánh mắt quái dị quan sát Hàn Thiên. Đưa tay sờ trán hắn, lại sờ trán của mình, nghi hoặc :"Trán đâu có nóng đâu a...Chẳng lẽ là uống lộn thuốc rồi?"
   Hàn Thiên :.....................
   Mặc dù có chút không thích ứng với Hàn Thiên phiên bản dịu dàng như hiện tại. Nhưng dù sao, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại. Đối phương đã hạ mình đến xin lỗi, còn để cho y đánh. Nếu còn tiếp tục cáu gắt nữa thì e là có chút không nói nổi...đi?
   "Được rồi, sư huynh của ngươi cũng không phải là người hẹp hòi như vậy. Tạm tha cho ngươi đó." Ho nhẹ một cái. Lục Trường Sinh lại bâng quơ lấy ra một bình Liệu Thương Đan. Cũng không quản nhiều, liền đổ ra một viên nhét vào miệng hắn.
   "Sau này cũng đừng nói với người khác là sư huynh bạc đãi ngươi."
   Nhìn thấy bộ dạng chết còn cứng miệng của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền nhếch môi cười. Liệu Thương Đan sau khi vào miệng liền tan ra, so đường còn phải ngọt.
   Hàn Thiên si ngốc cười, khiến Lục Trường Sinh không khỏi thay hắn cảm thấy xấu hổ.
   Lục lọi ở trên người mình, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, Lục Trường Sinh liền mở ra ném đến trên mặt hắn, ghét bỏ nói :"Mau chùi mặt đi, bộ dạng của ngươi bây giờ trông thật ngốc."
   Khắp nơi đều tràn ngập hương thơm trên thân thể y. Hàn Thiên mặt không biểu tình đem khăn tay kéo xuống, nhanh chóng lau đi vết máu trên miệng. Thương thế trong người cũng nhanh chóng bình phục lại.
   Sau khi lau xong, hắn cũng không có trả khăn tay lại cho Lục Trường Sinh. Mà là bất động thanh sắc đem nó nhét vào lòng, thần sắc có chút tự đắc, giống như nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp nào đó.
   Lúc này, Lục Trường Sinh cũng không nhìn Hàn Thiên nữa, mà chuyển sang nói chuyện với Tần Lãnh :"Sư Ca, ta thấy đằng kia có thả đèn hoa đăng, chúng ta cùng đi thôi."
   "Khoan đã, ta cũng đi." Nhìn thấy hai người bọn họ muốn cùng thả hoa đăng, Hàn Thiên ngay tức khắc liền gấp.
   Ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Hàn Thiên, Lục Trường Sinh có chút khó xử quay sang nhìn Tần Lãnh, muốn dò hỏi ý kiến của hắn. Chỉ cần hắn không muốn, y liền sẽ không do dự đem Hàn Thiên đuổi đi.
  Tần Lãnh trầm mặc, xem như ngầm chấp nhận.
   Vì vậy, Lục Trường Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Hàn Thiên :"Được rồi, nếu Sư Ca cũng không có ý kiến, vậy ngươi liền đi cùng với chúng ta đi."
   Sau đó, một nhóm ba người liền cùng nhau đồng hành.
   Trong lúc này, Lục Trường Sinh không ngừng líu ríu trò chuyện với Tần Lãnh, mà hắn cũng như có như không đáp lại.
   Về phần Hàn Thiên? Bị rơi lại phía sau, không người để ý. Việc này cũng khiến hắn đau lòng không thôi.
   Thả hoa đăng trong trung thu thường được chia làm hai loại, một là thả trên trời, hai là thả trên sông.
   Bởi vì không muốn đèn của bản thân rơi vào trên nóc nhà ai đó, Lục Trường Sinh liền không chút do dự chọn loại thứ hai. Đi thẳng đến bờ sông Trường Hà.
   Lúc này, trên mặt sông đã trôi nổi trăm ngàn hoa đăng, nhìn xa, tựa như vô số đom đóm đang lấp lóe trong đêm tối, đẹp đến kinh tâm động phách.
   Lục Trường Sinh mua về ba chiếc đèn hoa đăng cùng bút mực, đem chia ra cho Hàn Thiên và Tần Lãnh.
   Nghe nói, chỉ cần đem ước nguyện ghi lên hoa đăng, để hoa đăng trôi đến bên kia bờ, thì ước nguyện sẽ trở thành sự thật.
   Sống cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh thả hoa đăng. Đáy lòng thấp thỏm, cầm bút một lúc lâu, y mới nâng bút lên, từng chữ nắn nót ghi lên.
   [ Cầu mong ta có thể thành công cướp được bàn tay vàng.
   ‎Nguyện Sư Ca, tỷ tỷ, Thanh Khê một đời bình an.
   ‎-Lục Trường Sinh chi bút.]
   Dứt mực, Lục Trường Sinh rất vừa lòng nhìn xem 'tác phẩm' của mình. Thầm cầu mong ước nguyện sẽ trở thành sự thật. Sau đó liền đem hoa đăng đặt lên mặt nước, để nước cuốn đi.
   Làm xong hết thảy, Lục Trường Sinh mới ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thiên vẫn còn đang nghiền ngẫm viết viết cái gì.
   Thấy hắn vừa viết xong, Lục Trường Sinh liền đã bất ngờ 'tập kích', đem hoa đăng cướp vào tay.
   "Ngươi làm gì vậy? Trả cho ta!" Trong lòng giật thót, Hàn Thiên liền gấp gáp muốn đoạt lại. Chỉ là, tu vi của hắn kém xa Lục Trường Sinh thì làm sao có thể là đối thủ của y được chứ?
   Cho nên, chỉ có thể vừa xấu hổ vừa giận dữ, trơ mắt nhìn xem y đọc dòng chữ trên hoa đăng.
   Chỉ là, bộ dạng giận dữ hoặc thẹn thùng của Lục Trường Sinh trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện. Sau khi lật qua lật lại, sắc mặt Lục Trường Sinh chỉ có chút khó coi, đem hoa đăng quăng trả cho hắn. Ghét bỏ nói.
   "Đây mà là chữ viết sao? Là gà bới thì có, không đọc được gì hết. Trả cho ngươi đó."
   Nói xong, y liền không thú vị đi sang phía Tần Lãnh.
   Hàn Thiên :..................
   Gương mặt lúc thanh lúc bạch, Hàn Thiên liền nâng hoa đăng trong tay lên. Bên trên có viết một dòng chữ siêu siêu vẹo vẹo, tuy người khác xem không hiểu, nhưng hắn lại có thể đọc được dễ dàng.
   [ Thiên địa minh chứng, Hàn Thiên nguyện vén chăn cho Lục Trường Sinh cả đời.]
   Đáy lòng có chút chua xót, Hàn Thiên liền u sầu đem hoa đăng thả xuống sông. Thầm nhủ : sau khi trở về, việc gì cũng không làm, trước hết phải luyện chữ cho thật đẹp.
   Chí ít, là để ai đó có thể đọc ra được.
**Tuổi các nhân vật trong truyện :
--Lục Trường Sinh : 20.
--Hàn Thiên : 18.
--Tần Lãnh : 27.
--Quân Thường Tiếu : gần trăm, không rõ. (P/s : Đại Thừa cảnh có gần vạn năm thọ nguyên, nên Quân Thường Tiếu gần trăm vẫn còn tính là 'rất trẻ'.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi