SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Lúc này, Lục Trường Sinh cũng đi tới bên cạnh Tần Lãnh. Phát hiện hoa đăng của hắn đã sớm thả xuống nước, y liền hiếu kỳ hỏi :"Sư Ca, ngươi viết gì trên hoa đăng vậy a?"
   Nhìn Lục Trường Sinh, Tần Lãnh im lặng. Ngay khi y cho rằng bản thân đã hỏi quá nhiều thì đối phương bỗng dưng lại mở miệng.
   [ Lục Trường Sinh và Tần Lãnh một đời bên nhau.]
   Nghe thấy ước nguyện của Tần Lãnh, hô hấp Lục Trường Sinh liền cứng lại, cả người ngây ra như phỗng, nói không cảm động thì đó chính là giả.
   Thì ra, ở trong lòng Sư Ca, vị sư đệ này thật sự quan trọng đến vậy sao? Khiến hắn trong số ngàn vạn người trên đời, chỉ nguyện ở cạnh một mình y?
   "Sư Ca..." Giọng nói Lục Trường Sinh có chút run rẩy.
   Lúc này, Tần Lãnh bỗng dưng lại cúi đầu, cùng y đối mặt. Đôi mắt lạnh lùng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc hỏi :"Sư Tỷ... Ngươi có muốn cùng ta một đời hay không?"
   Nhìn vào đôi mắt Tần Lãnh, Lục Trường Sinh căn bản là không nói được nửa lời chối từ. Chỉ có thể tuân theo bản tâm đến trả lời.
   "Sư Ca, ta nguyện bầu bạn bên huynh cả đời." Nhìn huynh cưới vợ sinh con, phi thăng thượng giới, sống một cuộc đời vui vẻ, bình an, như những thứ mà huynh luôn luôn mong ước.
   Nhìn lấy một màn này, cánh tay vừa trượt, đèn hoa đăng trong tay Hàn Thiên liền lật sang một bên, bị nước sông nhấn chìm. Ánh nến lập lòe, chậm rãi dập tắt.
   Hàn Thiên lẳng lặng nhìn một màn này, tâm lạnh như băng.
   Sau khi rời khỏi bờ sông, hắn vẫn luôn giữ trạng thái im lặng. Đến tận khi Lục Trường Sinh chạy đến bên đường mua bánh nướng, hắn mới phá vỡ trầm mặt, bắt lấy cổ tay Tần Lãnh lôi đến dưới bóng râm.
   "Sư Ca, ta hỏi ngươi, ngươi thích Sư Tỷ có đúng không?" Cũng chỉ có người ngây thơ như y mới không nhìn ra được ý đồ hiện rõ của đối phương.
   Trái ngược với vẻ mất bình tĩnh của Hàn Thiên, Tần Lãnh vẫn vô cùng trấn định hất văng tay hắn, khống khoái thừa nhận :"Phải. Liên quan gì tới ngươi?"
   "Làm sao lại không liên quan tới ta kia chứ? Y chính là..." Nam nhân đầu tiên của ta.
   Vừa nói được nửa câu đầu, Hàn Thiên liền đã nghẹn lại. Đầu óc bị lửa giận lấn áp cũng dần dần thanh tĩnh.
   Lúc này, hắn đã có chút hối hận hôm đó ở sơn động tại sao lại bỏ đi a! Nếu như khi đó hắn kiên quyết ở lại thì hôm nay đã có thân phận đến xen vào chuyện của y rồi.
   Nhưng hiện tại, hắn chính là không dám nói ra việc bản thân cùng y đã phát sinh quan hệ.
   Bởi vì hắn không dám tưởng tượng, khi biết được hắn không chỉ cưỡng ép y, mà sau khi ăn xong còn xách quần chạy thì y sẽ có biểu lộ gì.
   Nói không chừng xúc động muốn cùng hắn chết chung cũng đều có.
   Cho nên, lời sắp ra khỏi miệng liền dần dần biến chuyển :"Y chính là...là...là sư huynh của ta."
   Lời này của Hàn Thiên nghe thế nào cũng cảm thấy có phần tái nhợt, vô lực.
   Tần Lãnh chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Một lúc lâu sau, mới trầm giọng cảnh cáo.
   "Ngươi thích sư tôn, ta biết. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi có ý đồ hay tiếp tục làm tổn thương Sư Tỷ, thì đừng trách Tần Lãnh ta không nể tình."
   Ánh mắt Hàn Thiên cũng lạnh hơn nửa, biết rõ đối phương chính là kình địch lớn nhất trên con đường theo đuổi Lục Trường Sinh của mình. Nên Hàn Thiên cũng không hề chần chừ đáp trả.
   "Chuyện của ta và Sư Tỷ, cũng không nhọc ngươi quan tâm. Bởi vì tuy ta là sư đệ của huynh ấy, nhưng ngươi cũng chỉ là một cái sư huynh mà thôi. Hươu chết vào tay ai vẫn còn chưa biết được."
   Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, không ai nhường ai. Phảng phất bất kỳ lúc nào cũng có thể lao tới đánh nhau.
   Chỉ là lúc này, giọng nói của Lục Trường Sinh cũng tùy thời vang lên khiến cả hai đồng loạt dời đi ánh mắt, đem chiến ý thu hồi về.
   "Sư Ca, Sư Đệ, để các ngươi chờ lâu rồi a." Không nhận ra bầu không khí bất hòa ở đây, Lục Trường Sinh vừa cắn một miếng bánh nướng vừa nói :"Bánh nướng vừa mới nướng xong còn rất nóng, hai người muốn ăn không?"
   Cả hai đồng loạt đưa tay lấy một cái bánh. Dưới ánh mắt của Lục Trường Sinh, lại đồng thời ăn vào. Chỉ là biểu tình của mỗi người lại mỗi khác nhau.
   Tần Lãnh lạnh mặt, không có nửa phần biểu lộ.
   Mà Hàn Thiên...vị giác gần như sắp nổ tung, gương mặt trướng hồng như gan heo, con ngươi đỏ lên, nhưng vẫn cố nuốt xuống.
   Mụ mụ, sao lại cay như vậy a!
   Nhìn thấy cả túi bánh to còn lại mà Lục Trường Sinh đang cầm, Hàn Thiên liền đánh cái rùng mình.
   Nhưng làm hắn đỏ mắt nhất chính là, cái tên Tần Lãnh kia cư nhiên lại bất động thanh sắc ăn thêm một cái nữa, còn cùng Lục Trường Sinh nói nói cười cười!
   Khốn kiếp, khi dễ ta không biết ăn cay có đúng không?
  Sau khi trở về, nếu không học ăn cay, ta liền không gọi Hàn Thiên.
   Sau đó, cả ba liền cùng nhau trở về Vạn Kiếm tông. Nơi ở của Tần Lãnh bởi vì nằm ở Bắc tông nên không thể đi chung đường với bọn họ nữa, rất nhanh liền tách ra. Mà việc này cũng khiến Hàn Thiên cao hứng khá lâu.
   Dưới ánh trăng, bóng dáng của cả hai liền giao hòa vào nhau.
   Hàn Thiên tim đập có chút nhanh. Ngượng ngùng chuyển dời vị trí của mình, khiến cái bóng của cả hai giống như đang ôm lấy nhau.
   "Sau ngươi lại đi tận phía sau vậy a?" Thấy Hàn Thiên lúc nào cũng đi chậm hơn mình nửa bước, Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa hỏi ra.
   Chỉ là bởi vì cứ lo nhìn hắn, cho nên Lục Trường Sinh liền rất không may vấp phải cục đá, cả người mất thăng bằng, muốn ngã sấp xuống.
   "A!!!"
   Mắt thấy gương mặt anh tuấn phong lưu của mình sắp cùng mặt đất tới cái tiếp xúc thân mật. Lục Trường Sinh liền hô to.
   Chỉ là, đau đớn khi ngã xuống đất cũng không có ập tới. Trái lại, răng môi của bản thân lại va vào trên một 'hòn đá', vang lên một tiếng 'cụp' thật mạnh.
   "A..." Hai tiếng hô đau đồng loạt vang lên.
   Lục Trường Sinh vội vàng ôm miệng chui ra khỏi lòng Hàn Thiên. Đau đến nước mắt lưng tròng, trợn trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy răng cửa đều sắp gãy mất.
   Mà tình trạng của Hàn Thiên cũng không tốt hơn là bao.
   Vốn dĩ khi thấy Lục Trường Sinh té ngã, hắn liền định đưa tay đỡ lấy đối phương, tạo ra khung cảnh lãng mạn gì đó.
   Nhưng nào ngờ, lãng mạn thì không có, nhưng tai nạn thì có a!
   Lúc này, cằm của hắn đều đã đau đến chết lặng. Hắn chỉ có thể một mực bưng lấy nó, rít vào từng hơi khí lạnh. Nhất là khi bị Lục Trường Sinh trừng, hắn liền càng cảm thấy ủy khuất.
   Có phải là hắn cố ý đâu? Đều là do lỗi kỹ thuật cả đấy. Quả nhiên, những thứ viết trong thoại bản đều không đáng tin.
   "ưm...ưm...ưm..." Lục Trường Sinh chỉ tay vào mặt Hàn Thiên, giống như đang mắng gì đó. Nhưng bởi vì bụm miệng, nên trông liền có vẻ buồn cười.
   Giống như nhận ra điều này, Lục Trường Sinh cũng liền không tiếp tục mắng nữa. Chỉ là dậm chân, trừng hắn một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
   Đứng ở tại chỗ, Hàn Thiên vừa buồn cười lại vừa có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng chỉ có thể ôm cằm, ảo não quay về tiểu viện của mình.
   Một đêm này, Hàn Thiên ngủ cũng không ngon giấc. Trái lại, có thể nói là bị giày vò khôn cùng. Bởi vì hắn lại mơ thấy giấc mơ kỳ quặc hôm ấy. Lần này, khung cảnh trong mộng cũng đã ngưng thực hơn rất nhiều.
-------------------------------
   Hàn Thiên một thân hỷ phục tân lang, đẩy cửa bước vào tân phòng. Nơi đây kim bích huy hoàng, khí khái bàng bạc, khiến bất kỳ ai đều không khỏi trầm trồ ca khán.
   Bước chân hắn loạng choạng, rõ ràng đã uống rất nhiều rượu.
   So với lúc niên thiếu, ngoại hình của hắn lúc này đã càng thêm thành thục. Ngũ quan sắc bén, ẩn chứa một cỗ tà dị cùng sát khí, bá khí trắc lậu.
   "Vương hậu của ta. Bổn tọa trở về với ngươi đây." Vừa mở cửa vào phòng, hắn liền đã khàn giọng nói.
   Trong phòng ánh nến lập lòe, nội thất sa sỉ lại tinh mỹ. Bốn phía dán đầy chữ hỷ đỏ, ngay cả mành che cũng đều là một màu đỏ tươi.
   Bên trên hỷ sàn lớn đặt ở giữa phòng lúc này đang ngồi một vị 'tân nương'. Nghe thấy động tĩnh của hắn, đối phương liền run lên nhè nhẹ.
   Hai ba bước đi đến trước mặt 'tân nương', ngay cả gậy như ý cũng không dùng, Hàn Thiên liền đã trực tiếp dùng tay vén lên khăn voan.
   Dưới ánh sáng mờ ảo, dung nhan tinh xảo, thanh triệt động lòng người của Quân Thường Tiếu cũng lộ ra. Trên đầu đội trang sức tương tự với mão phượng, một thân hỷ phục lại càng yêu diễm khôn cùng.
   Nhìn chằm chằm vào hắn, Hàn Thiên lại lạnh giọng tường thuật :"Sư tôn, ngươi nói vì sao hôm nay Lục Trường Sinh lại không tới dự đại hỷ của chúng ta a?"
**Tiểu Thiên đồng học, ngươi hối hận? Ha hả, đã muộn a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi