SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

"Sư Tỷ hận chúng ta như vậy, làm sao có khả năng đến dự được chứ? Nhất là ngươi còn hại chết Sư Ca..." Quân Thường Tiếu xoắn xuýt nói, giống như còn đang đấu tranh tư tưởng, không biết có nên đáp trả lại tình cảm của Hàn Thiên hay không.
   Nghe hắn nói, mi tâm Hàn Thiên liền cau chặt, không cam lòng cãi lại :"Sư Ca không phải do ta hại chết! Ta không hề có ý muốn hắn chết!"
   "Sư tôn, người tin ta sao?" Bắt lấy bả vai Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên liền mang theo chờ mong hỏi.
   Chỉ là, đối diện với sự hy vọng của hắn, Quân Thường Tiếu lại trầm mặc, một lát sau lại khẽ lắc đầu.
   Hắn không tin...
   "Đúng vậy. Hàn Thiên ta ở trong mắt các ngươi chính là đại ma đầu, là sát tinh chuyển thế. Tất cả việc ác trên đời này đều là do ta làm ra. Ngươi nghĩ như thế, Lục Trường Sinh cũng nghĩ như thế!"
   Rõ ràng, hắn chỉ là muốn bắt Quân Thường Tiếu đi mà thôi. Nhưng không ngờ rằng tên La Phi Thành kia bởi vì muốn 'lấy lòng' hắn, lại tự cho mình là thông minh phóng hỏa đốt Vạn Kiếm tông, hại Tần Lãnh bị hỏa diễm thiêu chết.
   Mặc dù sau đó gã đã bị hắn châm dầu đốt sống, nhưng dù vậy, cũng chẳng ai chịu tin tưởng hắn cả. Chỉ cho rằng hắn là người bạo ngược, ngay cả người phe mình cũng giết chết.
   "Hàn Thiên." Quân Thường Tiếu thâm tình nhìn Hàn Thiên, lại có chút đau lòng ôm lấy hắn :"Chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay là đại hôn của chúng ta, ta không muốn ngươi nhớ tới những truyện đau buồn."
   "Đa tạ sư tôn, quả nhiên, trên thế gian này chỉ có một mình ngài thật lòng yêu ta." Đưa tay ôm lấy Quân Thường Tiếu, một lúc sau, Hàn Thiên mới buông ra hắn. Đi trở lại chỗ bàn tròn đặt ở giữa phòng.
   "Sư tôn, uống rượu giao bôi, từ nay về sau ngươi chính là Vương hậu của ta."
   Quân Thường Tiếu ngẩn người nhận lấy ly rượu nhỏ. Đợi khi ngẩng đầu nhìn lại thì mới phát hiện Hàn Thiên đã sớm dốc cạn ly rượu. Thậm chí còn liên tục rót thêm hai, ba ly nữa.
   Đây không phải uống rượu giao bôi, mà là uống để phát tác u oán a.
   "Hàn Thiên..." Quân Thường Tiếu vội vàng giữ lấy cổ tay Hàn Thiên, đem bình rượu đoạt lại, không cho hắn uống nữa.
   Lúc này Hàn Thiên mới chịu dừng tay lại, ngây ngốc nhìn vào ly đỏ đã cạn hết rượu của mình. Đạm đạm nói :"Sư tôn, đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ thôi."
   Nói xong, hắn liền đem ly rượu quăng xuống đất.
   Quân Thường Tiếu cầm lấy bình rượu, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, mặt mo cũng có chút đỏ ửng.
   Nhưng mà, động tác kế tiếp của Hàn Thiên lại khiến hắn trố mắt mà nhìn.
   Đối phương nói ngủ...cư nhiên lại là thật đi ngủ! Ngay cả y phục cũng không thay ra liền đã nằm vào bên trái giường, đưa lưng về phía hắn.
   Gương mặt Quân Thường Tiếu cứng đờ, chưa kịp nói gì thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng vang.
   Thấy Hàn Thiên giống như không có ý tứ muốn động. Quân Thường Tiếu chỉ có thể đi ra mở cửa, sẵn tay đem bình rượu thả trở về.
   Bên ngoài cửa đang đứng một tên thị vệ ăn mặc kim sắc hộ giáp. Chưa để hắn ta mở lời, Quân Thường Tiếu đã nói trước :"Ngươi không biết đêm nay là tân hôn của ta và Quân chủ sao? Ai cho ngươi lá gan đến đây làm phiền?"
   Mặc dù bình thường trang nghiêm, nhưng biết người trước mặt là Vương hậu tân nhậm của Ma Quân, khí thế của thị vệ vẫn không khỏi yếu đi.
   "Mong Vương hậu thứ tội, ti chức chỉ làm theo mệnh lệnh của Quân chủ mà thôi, mong người có thể truyền lời cho..."
   "Chuyện gì có thể quan trọng hơn bản thân ta ở trong lòng Quân chủ được chứ? Ngươi lui ra đi." Không kiên nhẫn cắt ngang lời thị vệ, Quân Thường Tiếu liền muốn đóng cửa lại.
   Chỉ là lúc này, giọng nói của Hàn Thiên lại vang lên :"Chậm đã. Để hắn nói xem có chuyện gì muốn bẩm báo."
   Hàn Thiên đã lên tiếng, Quân Thường Tiếu cũng không tiện cãi lại. Chỉ có thể để cho thị vệ tiến vào bẩm báo.
   Thị vệ quỳ gối trên đất, cũng không dám loạn nhìn :"Bẩm báo Quân chủ, theo phân phó của ngài, chúng ta vừa mới đã bắt được một tên thích khách. Hiện tại đang giam ở trong mật thất."
   Hàn Thiên vốn đang nằm trên giường, nghe thị vệ bẩm báo, hắn ngay tức khắc liền ngồi bật dậy, nôn nóng hỏi.
   "Thích khách là ai?"
   "Bẩm...bẩm Quân chủ, chính là sư huynh trước kia của ngài, Lục Trường Sinh."
   "Cái gì? Lục Trường Sinh...Y đến?" Từ trên giường bước xuống, Hàn Thiên liền kinh nghi lẩm bẩm. Sau đó lại phất tay lệnh thị vệ lui ra ngoài :"Ngươi ra ngoài đi, một lát nữa bổn quân sẽ tới."
   Thị vệ vừa lui ra, Hàn Thiên liền đã luống cuống tay chân, bắt đầu sửa sang lại hỷ phục của mình. Sau đó mới ngồi trước gương đồng, đem phát quan chỉnh chu lại. Lại xem thử thần sắc của mình có đạt tới đỉnh phong hay chưa.
   "Hàn Thiên, Sư Tỷ bị bắt rồi sao?" Quân Thường Tiếu lo âu nói, đồng thời lại thương tâm cầu xin :"Ngươi ngàn vạn đừng làm tổn thương đến y."
   Quân Thường Tiếu vừa mới dứt lời, Hàn Thiên cũng đã sửa sang xong trang dung. Hắn đứng lên, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài. Chỉ là đang đi, eo của hắn liền bị người ôm lại.
   "Hàn Thiên, hôm nay là tân hôn của chúng ta, ngươi muốn đi đâu..."
   "Sư tôn, ta có việc gấp phải xử lý, ta đi đây, sư tôn ngủ sớm đi." Gỡ tay Quân Thường Tiếu ra, Hàn Thiên liền nhanh chân rời đi.
   Một đường thẳng hướng mật thất dưới đất. Ngay khi sắp đi đến cửa vào, cước bộ vội vã của Hàn Thiên cũng bắt đầu thả chậm. Một lần nữa sửa lại y phục, hắn mới ra vẻ nhàn nhã vắt tay đi vào.
   Vừa bước vào, đập vào mắt hắn chính là một gian phòng nhỏ hẹp với một cái giường đá và một chiếc bàn nhỏ. Lúc này, Lục Trường Sinh với một thân y phục dạ hành đang bị cột hai tay ném đến chỗ góc tường. Linh lực trong người đều đã bị phong cấm, cùng thường nhân không khác biệt.
   Mái tóc của y được dùng trâm gỗ cài gọn trên đỉnh đầu. Mặc dù đã ba mươi tuổi, nhưng ngoại hình vẫn cùng mười năm trước không khác gì lắm. Chỉ là nhiều hơn một cỗ khí tức tang thương, phong trần, giống như một đóa hoa bị thời gian cùng gió bão tàn phá.
   Bộ dạng này của y, khiến đáy lòng Hàn Thiên không khỏi nhói một cái. Chậm rãi đi qua :"Hôm nay ở trên yến tiệc không nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến. Nhưng không ngờ rằng ngươi lại nhiệt tình đến vậy, tới giúp chúng ta náo tân phòng."
   "Đúng rồi, ngươi hẳn là cảm thấy vui mừng a, dù sao ta cũng hiếu khách đến vậy. Nghe thấy ngươi được 'mời' đến, ta liền gấp không chờ nổi chạy sang."
   "Kỳ thực sư tôn cũng muốn tới. Nhưng bởi vì chúng ta vừa 'đại chiến' một trận trên giường, nên ngài ấy đã ngất đi rồi, không thể đến đây gặp ngươi." Hàn Thiên ngồi xổm xuống trước mặt Lục Trường Sinh, giọng điệu tùy ý nói. Đồng thời lại quan sát vẻ mặt của y.
   Nhưng làm Hàn Thiên thất vọng chính là, Lục Trường Sinh vẫn không có nửa phần biểu lộ, âm thanh khô khốc nói :"Ngươi không cần nhiều lời làm gì. Thắng làm vua, thua làm giặc, rơi vào tay ngươi, cũng là ta tài nghệ không bằng người. Muốn chém muốn giết cứ tùy ý."
   Lời này của y khiến sắc mặt Hàn Thiên trầm xuống. Bất ngờ nắm lấy cằm của y, bắt y ngước mặt lên nhìn mình.
   "Tần Lãnh đều đã chết mười năm rồi, ngươi còn muốn thay hắn khóc tang bao nhiêu lâu nữa?"
   Không nhắc đến Tần Lãnh thì thôi, vừa nhắc đến, Lục Trường Sinh liền giống như hóa thành một đầu sói hoang, nhe nanh múa vuốt với hắn, hai mắt đỏ ngầu, tựa như muốn đem hắn xé nát thành từng mảnh :"Ai cho ngươi nhắc đến huynh ấy! Ngươi không xứng! Ngươi không xứng!"
   "Ta nói cho ngươi biết, trừ phi là ngươi chết, nếu không đời đời kiếp kiếp của ta cũng đều sẽ không tha cho ngươi!"
   "Ta hận ngươi! Hận không thể rút gân lột da, ăn thịt uống máu ngươi, đem xương cốt của ngươi nghiền thành tro bụi!!!"
   Sự thù hận cùng điên cuồng ẩn chứa trong mắt y, khiến tâm Hàn Thiên đau đớn như bị vạn tiễn đâm xuyên. Bả vai hắn run lên nhè nhẹ, nhưng lại cưỡng ép chính mình không biểu hiện ra.
**Ghen hay không ghen, không ghen hay ghen nói một lời~
**Chương sau có H nha cả nhà.
**Trong suốt bộ truyện, Hàn Thiên tổng cộng mặc hỷ phục 2 lần. Còn Lục Trường Sinh thì về sau các ngươi tự đếm đi, tương đối nhiều đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi